Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 465. Anh sẽ xử lý vấn đề của cô ấy, em yên tâm 1

Nghiêm Vũ vẫn là lần đầu thấy Cố Việt như vậy, trước đây mặc dù anh không để ý tới cô ta, nhưng cũng không để ý đến người phụ nữ khác.
Cô ta mang theo khó mà tin chỉ Tống Sở, hỏi Cố Việt: “Anh Việt, có phải anh lừa em không? Một cô gái nông thôn quê mùa có chỗ nào xứng với anh?”
Cô ta không thể tin bản thân sẽ thua một cô gái nông thôn, cũng quả thật là không thể bỏ lòng say đắm Cố Việt xuống được, bây giờ đau đớn như khoét tim.
Lời này làm cho sắc mặt Cố Việt tối sầm: “Chỗ nào của cô ấy cũng vô cùng tốt, càng dư sức xứng với tôi, trái lại là cô một chút lễ độ cũng không có, đây là gia giáo của cô sao?”
“Cô ta không phải chỉ là xinh đẹp chút thôi sao, dụ dỗ đàn ông cũng giỏi, thân phận địa vị kém như vậy, có phải anh bị cô ta lừa không?”
Nghiêm Vũ tủi thân không thôi, nhưng với người đàn ông mình thích, cô ta sẽ không trách anh, chỉ giận cá chém thớt lên người Tống Sở.
Tống Sở cười như không cười nhìn Nghiêm Vũ: “Nhà tôi là giai cấp vô sản, tôi là nông dân, tôi vẻ vang, cô nhìn người theo thân phận, đây là tác phong cô chị tư sản nghiêm trọng, nếu bị tố cáo, cô phải bị chỉ trích.”
“Cô.” Mắt Nghiêm Vũ đầy thù hận nhìn Tống Sở, vừa vẻ mặt kiêu ngạo: “Cô đi tố cáo đi, tôi xem ai dám chỉ trích tôi.”
Tống Sở giễu cợt một tiếng, tiến về trước vài bước, ngồi trước mặt Nghiêm Vũ, chỉ khí thế cũng đã áp chế đối phương ngập đầu.
“Cô tưởng rằng đây là thủ đô sao? Đừng thấy ở đây chỉ là một phố huyện, nhưng lại là địa bàn của tôi, muốn gây sự với cô cũng không khó.”
Cô không hù dọa Nghiêm Vũ, ở đây muốn làm chút việc gì đó, cách xa Cao hoàng đế, nhà họ Nghiêm căn bản không quản được.
Giao thiệp và ưu thế của cô ở đây không phải là thứ Nghiêm Vũ có thể so bì.
“Cô dám!” Nghiêm Vũ rất kiêu căng, nhưng đối mặt với Tống Sở lại có chút cảm giác ớn lạnh sau lưng kỳ lạ, cô ta phô trương thanh thế trừng mắt qua.
Cô ta là cô gái của nhà họ Nghiêm, không sợ Tống Sở.
Trái lại người phụ nữ này không có gì bằng cô ta, cướp người đàn ông cô ta thích nhất, cô ta nhất định sẽ không bỏ qua như vậy.
Tống Sở cảm nhận rất rõ ác ý phát ra từ Nghiêm Vũ, trên mặt cô mang nụ cười, nhưng trong mắt không có chút độ ấm nào: “Chỉ cần cô dám tác quái, tôi dám trị cô, cô không tin thì có thể thử.”
Cô vẫn luôn cảm thấy phụ nữ tội gì làm khó phụ nữ, nhưng có phụ nữ thích làm khó phụ nữ.
Đàn ông không thích cô, vậy cô đi tìm đàn ông gây sự chứ!
Giống như rất nhiều vợ cả sẽ chỉ tìm tiểu tam để đánh, với cô, người nên bị hành hùng trước là đàn ông ngoại tình, đánh xong lại trừng trị hai người cùng nhau.
Cũng giống bây giờ, Cố Việt đã chọn cô, cô lại không có bất kỳ chỗ có lỗi nào với Nghiêm Vũ, nhưng sự bực dọc và thù hận của Nghiêm Vũ lại hướng về cô, điều này rất buồn cười.
Cố Việt cau mày nói với Nghiêm Vũ: “Tôi không có chút hứng thú nào với cô, cả đời này không thể thích cô, cho nên làm phiền cô đừng đến làm ảnh hưởng cuộc sống của tôi nữa.”
“Nếu cô không học hành ngoan ngoãn, tôi chỉ có bảo anh cô đưa cô về thủ đô.” Anh định tối nay nói với Nghiêm Phi.
Mặc dù quan hệ của hai anh em không tốt mấy, Nghiêm Vũ không có khả năng sẽ nghe lời Nghiêm Phi lắm, nhưng có thể thổi phồng với nhà họ Nghiêm thủ đô bên đó.
Trong nháy mắt vành mắt Nghiêm Vũ đỏ lên: “Anh Việt, em thích anh nhiều năm như vậy, anh thật sự phải nhẫn tâm với em vậy sao? Em có chỗ nào không bằng người phụ nữ này?”
Cố Việt không chút lưu tình: “Trong mắt tôi, cô không bằng cả một sợi tóc của cô ấy.”
Bỗng chốc Nghiêm Vũ òa khóc: “Anh sẽ hối hận.”
Sau đó lại hung hãn liếc Tống Sở một cái, mang theo ý cô đợi đó cho tôi, xoay người bưng mặt chạy đi.
Cố Việt vô cùng bất lực kéo Tống Sở: “Tống Sở, anh sẽ xử lý vấn đề của cô ta, em yên tâm.”
Tống Sở cười rồi gật đầu: “Em tin anh.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận