Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 823. Sở Sở, em biết chơi quá nhỉ 2

Cô phải xem lựa chọn của Thịnh Thanh Dương thế nào, nếu như anh ta không muốn đắc tội đối phương, vậy thì không cần phải nói nữa.”
Thịnh Thanh Dương không thèm để ý cười nói: “Anh và Lư Nghĩa Kiệt vốn dĩ đã không hợp nhau, vẫn luôn có mâu thuẫn, mà về sau lại còn lại đối thủ cạnh tranh rất lớn của nhau, không tồn tại cái gọi là có đắc tội hay không đắc tội, dù có xé rách mặt thì cũng chẳng tính là gì cả.”
Anh ta hỏi với vẻ mặt tràn đầy hứng thú: “Em có cách gì hay, nói nghe thử xem nào?”
Gần đây Lư Nghĩa Kiệt đã khoe khoang trước mặt anh ta rất nhiều lần, nếu như là người khác thì anh ta cũng chẳng thấy sao cả, nhưng đổi thành người này thì anh ta đã khó chịu lâu lắm rồi.
Nếu như chuyện năm đó Lư Nghĩa Kiệt quả thật có tham gia vào, vậy thì bọn họ chắc chắn có thù oán rồi, đắc tội đối phương đã tính là gì chứ, anh ta còn phải trả thù lại nữa này.
Thịnh Thanh Dương có thể chơi với mấy người Cố Việt thì tất nhiên cũng chẳng phải loại hiền lành gì.
Tống Sở thưởng thức điểm này của Thịnh Thanh Dương, dám làm dám chịu, chưa từng sợ chuyện gì cả.
“Anh nói xem, nếu như Lư Nghĩa Kiệt đàm phán với Thụy Đằng bên kia có tiến triển, chuyện vốn dĩ cho rằng đã mười phần chắc chín nhưng đột nhiên lại thất bại, sau đó biến thành bị đối thủ cướp lấy mối đầu tư, có phải là gã sẽ tức đến lệch cả mũi không?” Tống Sở cười đểu hỏi.
Thịnh Thanh Dương trợn to hai mắt, không thể tin hỏi: “Em đang muốn đào góc tường nhà gã à?”
Tống Sở cười ha ha nói: “Đúng vậy, dám hỏi anh có chơi không?”
Ánh mắt của Thịnh Thanh Dương thay đổi từ không thể tin nổi thành tràn đầy hứng thú, cười vỗ bàn một cái: “Chơi, dĩ nhiên là muốn chơi rồi.”
Nếu như anh ta thật sự đào được góc tường của đối phương, tin chắc rằng tên kia chắc chắn sẽ bị tức chết.
Dẫu sao anh ta và Lư Nghĩa Kiệt cùng làm việc ở một văn phòng, biết đối phương vì chuyện lôi kéo công ty dược phẩm Ngụy Đằng về bên này xây dựng nhà máy dược đã tốn rất nhiều tâm tư và thủ đoạn, cũng đầu tư không ít vào đó.
Bề ngoài Lư Nghĩa Kiệt ngụy trang thành một kẻ ngụy quân tử ôn hòa, người trong cả đơn vị đều cảm thấy tên đó rất dễ chung sống, tính tình tốt, đến lúc đó bọn họ ở cùng trong một văn phòng, dù là đối phương tức giận cũng không thể nào chủ động xé rách mặt với anh ta, nếu không sẽ bị lộ tẩy.
Vừa nghĩ tới dáng vẻ tức giận muốn chết nhưng cũng không thể không mỉm cười làm việc với anh ta của đối phương thì anh ta đã cảm thấy chắc chắn sẽ rất thoải mái/
Quả nhiên, đắc tội ai cũng được, nhưng ngàn vạn lần đừng đắc tội Tống Sở.
“Chỉ là bây giờ người bên công ty dược phẩm Thụy Đằng đã tới thủ đô rồi, mà toàn bộ hành trình cũng đều do Lục Chinh Năng sắp xếp, bọn họ cũng đã có ý đồ muốn đàm phán hợp tác rồi, chúng ta muốn đào góc tường sợ là không dễ dàng đâu.”
Anh ta nhìn Tống Sở hỏi: “Có phải em có cách hay nào hay không?”
Với sự hiểu biết của anh ta về Tống Sở, từ trước tới nay cô chưa bao giờ đánh trận mà chưa nắm chắc phần thắng cả.
Tống Sở không giấu giếm, cười nói: “Đúng vậy, trong tay em có một công nghệ mà công ty dược phẩm Thụy Đằng bên kia vô cùng cần, cũng không cần chúng ta phải chủ động ra tay, chỉ cần thả ra tin tức, tin chắc rằng chính bọn họ sẽ ngồi không yên là tìm tới cửa.”
“Đến lúc đó, em bán bản quyền sáng chế công nghệ cho bọn họ, điều kiện tiên quyết chính là phải xây dựng một nhà máy dược ở chỗ chúng ta, sau đó chỉ định anh tới móc nối, em cho rằng bọn họ không thể nào từ chối nổi đâu.” Cô nói với vẻ tự tin mười phần.
Những công ty tư bản nước ngoài này làm việc chính là nhìn xem lợi ích nhỏ hay lớn, cô cũng không tin Lư Nghĩa Kiệt kia có thể ném ra được con mồi nào mê người hơn cô.
Nghe được những lời này của Tống Sở, Thịnh Thanh Dương cười giơ ngón tay cái lên: “Sở Sở, em cũng biết chơi quá nhỉ, anh phục rồi.”
Đây là điển hình của việc có công nghệ thì chính là tùy hứng buông thả, nhưng tùy hứng rất tốt, anh ta thích.
Chuyện của Tống Sở và hai công ty dược phẩm lớn lúc trước, mặc dù anh ta không tận mắt chứng kiến, nhưng cũng nghe nói rất nhiều, biết thực lực ở phương diện này của cô không phải hạng tầm thường.
Không kìm lòng được mà âm thầm thắp cây nhang cho Lư Nghĩa Kiệt, tên kia đắc tội với ai mà không được chứ, lại cứ nhất thiết phải đắc tội với Tống Sở, đáng đời!
Bạn cần đăng nhập để bình luận