Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 309. Vẫn là học thần Cố hiểu tôi 1

Sở dĩ Tống Sở nhìn Cố Việt, chủ yếu là vì trước đây ở trong phòng của cô, anh đã lật xem những tài liệu nguyên văn tiếng Anh, tiếng Đức và tiếng Nga mà không hề có một chút trở ngại nào.
Mà sách đóng gói chân không thì chỉ có một cuốn là nguyên văn tiếng Anh, anh thì lại có thể tự mình đọc hết, điều này chứng tỏ anh rất giỏi tiếng Anh, đặc biệt là anh còn nắm rõ những từ ngữ và thuật ngữ chuyên ngành.
Cô tin rằng nếu anh nhận công việc này thì nhất định anh sẽ làm rất tốt.
Anh đến từ thủ đô nên có thể giao tiếp một chút lưu loát mà không gây nghi ngờ.
Thật ra thì cô cũng rất thông thạo về phương diện giao tiếp với nhau bằng tiếng Anh, nhưng đối với mấy thuật ngữ chuyên ngành thì cô lại không am hiểu lắm, nên cô cũng không tự tiến cử.
Hơn nữa, cô cũng đến từ nông thôn, hiện tại cô chỉ là một học sinh trung học phổ thông nên cũng không thích hợp đi làm việc đó lắm. Đến lúc đó làm họ nảy sinh sự nghi ngờ, xem cô như là mật thám gì đó thì phiền phức.
Dẫu sao thì ở cái thập niên này vẫn có rất nhiều đặc vụ, hơn nữa họ đang còn ẩn nấp ở khắp mọi nơi, phía trên cũng canh chừng khá gắt gao.
Lúc cần thẳng thắn thì Tống Sở rất thẳng thắn, nhưng cô làm chuyện gì cũng cẩn thận, lúc cần điểm khiêm tốn thì cô tuyệt đối sẽ không tỏ ra phách lối để tự chuốc lấy phiền toái.
Bất kể lúc nào cô cũng đều biết bản thân nên làm gì, không nên huênh hoang như thế nào.
Dĩ nhiên, nếu sang năm có tham gia hội chợ xuất nhập khẩu, thì cô có thể tự mình đi giao tiếp với người ngoại quốc, hoặc có thể là cô sẽ học hỏi từ Cố Việt, để anh giúp cô luyện nói thường xuyên.
Cố Việt vốn không hề cảm thấy hứng thú, nhưng khi thấy Tống Sở đưa mắt nhìn anh thì anh lập tức hiểu ý của cô.
Anh nhìn Hứa Vệ rồi mở miệng nói: “Nếu như không có liên quan gì đến vụ buôn bán lén lút thì tôi có thể giúp một tay.”
Hứa Vệ ngẩn người: “Bên tôi với bên công ty kia đang bàn về chuyện tiến cử dây chuyền sản xuất, nó không hề có liên quan gì đến vụ buôn bán lén lút cả. Chẳng qua là trong lúc trao đổi thì sẽ có rất nhiều thuật ngữ chuyên ngành, đồng chí Cố không có vấn đề gì với điều này chứ?”
Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Cố Việt là ông ta đã biết người thanh niên trẻ này không đơn giản, thật sự là khí chất và dung mạo của anh quá xuất sắc, trong cái tuấn tú đó đang cất giấu một loại khí chất cao quý, nhìn qua là biết anh đã từng trải qua sự đào tạo kỹ lưỡng của dòng họ có bối cảnh.
Vì vậy nên ông ấy cũng không nghi ngờ Cố Việt sẽ lừa gạt ông ấy.
Cố Việt cười: “Trước đây khi tôi chưa làm thanh niên tri thức thì tôi đã từng làm về máy móc, thế nên tôi cũng khá hiểu về thuật ngữ chuyên ngành.”
“Ông có thể tìm người để đối thoại thử với tôi, nếu được thì tôi sẽ đi.” Anh đưa ra ý kiến cũng vì nghĩ cho đối phương.
Hứa Vệ cũng vì vậy mà có ấn tượng tốt hơn về anh: “Vị đồng nghiệp kia của tôi ở bệnh viện, nếu cậu không ngại thì có thể đi cùng tôi đến bệnh viện không?”
Nếu như vị đồng nghiệp phụ trách phiên dịch kia của ông ấy thấy Cố Việt được, thì chắc chắn sẽ không thành vấn đề.
Cố Việt có thể giúp ông ấy giải quyết được vấn đề lớn, hiện tại đối với bọn họ mà nói, dây chuyền sản xuất này vô cùng quan trọng.
“Không thành vấn đề, tôi có thể.” Cố Việt mỉm cười và gật đầu một cái.
Hứa Vệ rất vui mừng: “Thật sự cảm ơn cậu, đồng chí Cố.”
Cơm nước xong xuôi, Hứa Vệ mời Cố Việt đến bệnh viện cùng ông ấy, còn Tống Sở thì nhờ Hứa Đình đưa đám người anh tư Tống trở về, sau đó cô đi cùng với Cố Việt.
Lúc tới bệnh viện, vừa hay người phiên dịch kia đã ăn cơm xong và đang nghỉ ngơi.
Hứa Vệ giới thiệu hai người với nhau rồi bày tỏ mục đích đến.
Người phiên dịch kia cũng đã hơn bốn mươi tuổi, nên khi thấy Cố Việt trẻ tuổi như vậy thì cảm thấy không tin cậy cho lắm.
Nhưng vì người phiên dịch chợt bị bệnh, không thể nào tham gia nên cũng hy vọng có người có thể thay thế.
Vì vậy nên người kia đã nhìn Cố Việt rồi trực tiếp dùng tiếng Anh để trò chuyện luôn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận