Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 118. Thật ra là cô đang giăng bẫy tôi 2

Cố Việt nghe cô nói xong cũng có vài phần hứng thú, "Kỹ thuật thế này có phải là cũng cần phải có máy đóng gói chân không hút sát da mới có thể hoàn thành sản phẩm được có đúng không?"
"Đó là điều hiển nhiên, nếu không tôi nói với anh nhiều như vậy để làm gì chứ." Tống Sở cười nói.
"....." Cố Việt muốn đỡ chán, cô tình cảm nói với mình nhiều như vậy lại là đang muốn sử dụng miễn phí nhân viên kỹ thuật rồi.
"Cô muốn tôi đi nghiên cứu loại kỹ thuật đóng gói chân không này, sau đó chính chúng ta chế tạo ra kiểu máy móc thế này đúng không?" Mặc dù anh là đang hỏi nhưng ngữ điệu hỏi lại mang thêm vài phần khẳng định.
Hết cách, anh thừa biết bài của Tống Sở rồi.
Tống Sở cười hì hì: "Thanh niên tri thức Cố không hổ là học thần, thật đúng là thông minh mà."
Cô bỗng nhiên phát hiện một nửa không gian khác của mình đã chạy vào trong bộ óc của Cố Việt rồi, dường như như vậy cũng rất tốt, dẫu sao cô cũng thật sự không am hiểu về những phương diện này, chỉ đơn thuần có suy nghĩ và tài liệu thì cũng không dễ dàng để thực hiện đến vậy.
Nhưng mà kể từ sau khi có Cố Việt, nghĩ đến thứ gì đó cô đều có thể cho anh đi làm thứ đó, tốt biết bao.
Với IQ của anh và khả năng lý giải và lĩnh hội cao, cộng thêm số sách và tài liệu mà cô cung cấp, đã đủ để làm ra được.
Cố Việt bất lực nói: "Thiết bị ấp trứng gà con vẫn chưa sản xuất ra mà cô đã nghĩ đến kỹ thuật đóng gói chân không gì gì đó, cô đúng thật là nghĩ được hết cái này đến cái khác mà."
Tống Sở phản bác lại: "Học thần Cố, về điểm này thì tôi buộc phải phê phán anh, anh đây là có lối suy nghĩ cổ hủ, còn tôi được gọi là phát triển theo thời đại, anh phải học hỏi ở tôi."
"Tôi còn phải học hỏi cô á?" Cố Việt dở khóc dở cười.
Tống Sở hùng hồn nói: "Đương nhiên rồi, anh phải học sao cho giống tôi, đưa tầm nhìn xa một chút. Chúng ta không thể chỉ giới hạn ở cái thôn này, cái huyện này hay thành phố này được mà phải hướng đến cả nước tiến ra cả thế giới."
"Kỹ thuật này ngày nay ở Âu Mỹ đã có rồi, hơn nữa phạm vi sử dụng còn đang không ngừng phổ biến còn chúng ta thì lại chẳng có. Trong tương lai, muốn dùng còn phải ra nước ngoài nhập về lại còn chẳng biết sẽ bị bọn họ ép giá đến mức độ như thế nào."
"Vậy thì tại sao chúng ta lại không tự làm chứ? Đến lúc đó chúng ta sẽ đứng đầu thế giới, nếu vậy có thể lừa lại bọn họ, nghĩ thôi cũng thấy sảng khoái rồi."
Theo sự hiểu biết của cô, sau khi cải cách và mở cửa, bởi vì rất nhiều công nghệ kỹ thuật đều là nước ngoài dẫn đầu, các doanh nghiệp trong nước chỉ nhập về, không ít doanh nghiệp bị những nhà tư bản kia ép giá, giá cả và điều kiện còn rất hộc máu.
Ví dụ như lúc nhỏ nhập về một lô thiết bị dệt may, nhưng ngoại trừ vấn đề hoặc hỏng luôn ra thì bên phía bọn họ lại không nói với bạn nếu như hư rồi thì sẽ sửa như thế nào lại càng không có bảo hành, đã thế lại còn phải bỏ tiền ra để mời chuyên gia bên phía họ để qua sửa chữa.
Chẳng những phải bỏ ra nhiều tiền mà thời gian trì hoãn càng nhiều hơn, kỹ thuật lại còn nằm trong tay người khác, lỗ biết bao.
Sau khi Cố Việt nghe hết thì trầm tư, trong lòng cũng sinh ra một xúc cảm trước giờ chưa bao giờ có.
Đúng vậy, hiện tại đất nước tụi anh lạc hậu nhưng không có nghĩa là sẽ luôn luôn lạc hậu. Trái lại, nếu như có thể đủ đem những kỹ thuật này làm vượt trội hơn Âu Mỹ, dẫn đầu thế giới, nghĩ thôi cũng sẽ khiến cho mọi người cảm thấy vừa kích động sục sôi lại vừa hãnh diện.
Thấy Cố Việt trầm tư, Tống Sở cười nói: "Học thần Cố, anh cảm thấy tôi nói đúng chứ?"
Cố Việt hoàn hồn: "Nói rất có lý."
"Vậy có phải là cần học hỏi tôi hay không?"
"Nên học hỏi cô."
"Vậy có phải là cần nghiên cứu thật tốt những công nghệ này, làm ra nó tạo phúc cho đất nước và người dân hay không?"
"Phải tạo."
"Học thần Cố, nhiệm vụ vinh quang này liền giao nó cho anh vậy."
"Nói tới nói lui, thật ra là cô muốn giăng bẫy tôi, xông pha cống hiến kỹ thuật cho nhà máy gia công thực phẩm mà cô muốn mở trong tương lai chứ gì." Sao Cố Việt có thể không nhìn thấu được cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận