Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 817. Cô còn muốn trở về 2

“Đây là một vài tài liệu cụ thể, em mang về đọc xong thì hủy đi.” Anh ta lấy một túi tài liệu trong cặp tài liệu ra đưa cho Tống Sở.
Tống Sở đựng vào trong túi xách của mình: “Được.”
Cô nâng ly nói: “Lần này cảm ơn anh!”
Nghiêm Phi nâng ly cụng một cái: “Chúng ta là bạn tốt mà, không cần phải khách sáo như vậy. Lại nói ngoại trừ quan hệ này thì em vẫn còn là em dâu của anh mà.”
Khi nói câu cuối cùng, trong lòng anh ta đều là cảm giác chua xót, nhưng cũng không có những suy nghĩ dư thừa nào cả.
Tống Sở cười một tiếng: “Sau này có chuyện gì cũng có thể tìm em.”
Bạn bè thì giúp đỡ nhau là chuyện nên làm.
“Được!” Nghiêm Phi nhìn nụ cười rực rỡ của Tống Sở, không biết tại sao mà lại cảm thấy giống như là ánh mặt trời chiếu rọi vào trong lòng, rất ấm áp, thoải mái.
Hai người cùng nhau ăn cơm tối xong thì mới rời khỏi nhà hàng tư nhân.
Trước đó anh hai Tống cũng đã sắp xếp người làm cơm trưa và cơm tối cho Tống Sở, nhưng cô vẫn luôn ở trong phòng thí nghiệm làm việc, quá nhiều người nên cũng không tiện đi ăn một mình.
Đúng lúc trường học bên này cũng có trợ cấp, đặc biệt sắp xếp nhà ăn nấu cơm cho các cô, nên cô bảo anh ta đừng đưa tới.
Ngày hôm sau, Tống Sở tới phòng thí nghiệm xem xét, cải tiến hạt giống đã hoàn thành, bây giờ đã đưa vào giai đoạn trồng thử.
Cô đề xuất là trồng hạt giống ở mảnh đất chỗ anh cả, các giáo sư trong trường cũng đồng ý.
Trọng điểm nghiên cứu trước mắt chính là phân bón hóa học và chất cải tiến, cô đã chuẩn bị xong hết đồ cần dùng rồi, gần đây đều là do các giáo sư tận tâm làm, vậy là cô tới chào hỏi, nhờ bọn họ bận rộn trong khoảng thời gian này.
Cô phải tới đại học Trung Hoa bên kia tìm giáo sư già để làm một thí nghiệm, các giáo sư cũng đều đã đồng ý.
Tống Sở lại đánh tiếng với hiệu trưởng Chu, rồi lái xe tới đại học Trung Hoa.
Cô trực tiếp tới phòng thí nghiệm, bởi vì đã đánh tiếng trước nên ông Ngụy đã chờ ở đó.
“Thầy!” Vào phòng thí nghiệm Tống Sở cười chào hỏi.
Ông Ngụy nhìn cô với vẻ mặt rất vui mừng: “Sở Sở, em đúng là đã cho các thầy một vui mừng thật lớn.”
Ông ấy không ngờ tới học sinh chạy tới đại học Nông nghiệp cũng lại có thể gây ra động tĩnh lớn như vậy, gần đây mấy ông bạn cũ cũng vô cùng ghen tị và hâm mộ ông ấy.
Ông ấy đã đọc hai bài luận văn đăng trên “Khoa học nông nghiệp quốc tế” rồi, quả thật là vô cùng có giá trị nghiên cứu và tính thực dụng.
Tống Sở khẽ cười nói: “Còn không phải là do thầy dạy tốt sao.”
Em đó, miệng ngọt thật.” Nụ cười trên mặt càng sâu hơn.
“Lần này muốn làm thí nghiệm gì nào?” Ông ấy hỏi tiếp.
Học trò muốn làm thí nghiệm trong lĩnh vực dược phẩm, ông ấy cầu còn không được.
Tống Sở nói: “Làm công nghệ tinh chế thuốc để cải thiện mật độ xương.”
Căn cứ vào tìm hiểu của cô thì công ty Thụy Đằng này chủ yếu nghiên cứu các loại thuốc chữa bệnh xương khớp như viêm xương khớp và phong thấp.
Nhưng bây giờ nó đang bị mắc kẹt trên một công nghệ tinh chế để cải thiện mật độ xương, có lẽ sẽ mất hơn mười năm trước khi các loại thuốc liên quan có mặt trên thị trường.
Đúng lúc cô rất hiểu biết về kỹ thuật này, đã từng tiến hành nghiên cứu và cải tiến ở những phiên diện liên quan.
Cô tin tưởng rằng chắc chắn kỹ thuật này có thể lay động được công ty Thụy Đằng.
Cô sẽ không đụng chạm vào dược phẩm các công ty khác đang nghiên cứu, đó là thành quả nghiên cứu của người khác, xưa nay cô làm việc luôn có nguyên tắc của mình.
Chỉ là mặc dù không đụng vào, nhưng cũng có thể trợ giúp thúc đẩy thuốc của đối phương ra đời trước thời hạn, mang tới tin vui cho một số người bị mắc bệnh phong thấp, những bệnh về khớp xương.
Ông Ngụy cảm thấy rất hứng thú với kỹ thuật này: “Không thành vấn đề, thầy đã đánh tiếng với trường học rồi, gần đây cũng không dẫn dắt học sinh nào cả, sẽ dốc hết sức giúp em hoàn thành thí nghiệm này.”
“Thí nghiệm này có phải giữ bí mật hay không?” Ông ấy hỏi.
Tống Sở trả lời: “Có ạ, em muốn bán bản quyền sáng chế công nghệ này, cho nên phải giữ bí mật.”
“Nhưng thầy có thể gọi các sư huynh, sư tỷ tới trợ giúp, đến lúc đó em có thể trả tiền lương cho bọn họ, cũng để bọn họ kiếm thêm chút thu nhập, hơn nữa em vẫn tưởng vào nhân phẩm của các anh chị hơn.” Cô nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận