Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 252. Còn có thể thật tốt trở thành người một nhà không? 2

Vào xưởng may quần áo cũng chính là lúc quá độ, sau khi kinh tế hạn chế cấm vận thì để cho mẹ cô đi ra ngoài làm một mình.
Đường Phụng nghe cô nói như vậy, nhất thời có lòng tin: "Được, vậy mẹ sẽ thử một chút."
“Nhưng mà có phiền con tìm người không?” Bà lại không nỡ để con gái bảo bối vì giúp bà vào làm xưởng may quần áo mà thấp giọng đi cầu xin người ta.
Tống Sở cười nói: "Không phiền ạ, con có quen biết người của xưởng may quần áo."
“Được, vậy mẹ sẽ nghe lời con, trước tiên mẹ sẽ luyện tập lại một chút.” Đường Phụng gật đầu.
Anh hai Tống nghe hai người nói xong, đứng dậy sáp lại gần: "Em gái, em nhìn xem nếu không thì em cũng đưa anh vào xưởng trong huyện thành để làm công nhân đi."
Như vậy cũng không cần phải làm việc ngày đầu, đi làm công nhân trong thành còn có thể vừa có tiền lương vừa có thể diện.
Tống Sở im lặng, đẩy anh ta ra: "Anh chỉ cần đi theo ông Triệu học kỹ năng nấu ăn thật tốt đi, đừng có lúc nào cũng nghĩ lung tung.”
"Hơn nữa anh trừ nấu ăn ra thì còn có thể biết làm gì nữa? Mẹ chúng ta đó là có tay nghề, nên lúc này em mới có thể yên tâm đưa mẹ vào làm ở xưởng may quần áo."
Cô ghét bỏ nhìn anh hai Tống, nói tiếp: "Anh là người ăn trộm gian trá giở thủ đoạn, dáng vẻ ăn no lười làm, giống như là làm việc đàng hoàng sao? Để anh đi vào làm, đến lúc đó bị đuổi, có lẽ em cũng không thể ném nổi cái mặt này."
Đường Phụng rất đồng ý mà trừng mắt nhìn anh hai Tống một cái: "Đúng vậy, đừng hòng mà gây thêm phiền phức và làm mất thể diện cho em gái của con, nếu không người mẹ già này sẽ đánh chết con."
Lần này, ngay cả Tống Hữu Phúc cũng ở một bên nói: "Đúng vậy, con là loại người lười biếng, cha bây giờ nhìn cũng không vừa mắt, con cũng đừng đi đến huyện thành mà làm cho yêu bảo và cha mất thể diện."
Nói thế nào thì bây giờ ông cũng là người có tiếng tăm với các thôn và trong huyện, mọi người đều biết ông là một tay có nghề trồng rau, nhưng không thể để cho cái loại con trai lười biếng này đi ra ngoài làm xấu mặt được.
"..." Anh hai Tống tức giận đến mức mặt mũi vô cùng đen, còn có thể thật tốt trở thành người một nhà hay không, sao lại tận lực cấm dao vào người anh ta thế này.
Nhìn thấy Tống Tam Nữu núp ở cách đó không xa cười trộm, anh ta trừng mắt nhìn con bé một cái: "Con bé chết tiệt, ngay cả cha con mà con cũng dám cười nhạo, có phải còn muốn ăn đòn không?"
Tống Tam Nữu bây giờ có cô làm chỗ dựa nên con bé không sợ anh ta, trực tiếp làm ra một cái mặt quỷ với anh ta.
Cha cô bé chính là người bên ngoài mạnh mẽ mà bên trong lại là một con tôm chân mềm, bị cô của cô bé chỉnh đốn.
Anh hai Tống thấy vậy thì phát cáu, bây giờ ở nhà ngay cả thậm chí con gái nhỏ cũng ghét bỏ anh ta.
Một bụng lửa giận, anh ta đứng dậy định đi tìm bắt Tống Tam Nữu để chỉnh đốn cô bé.
Chị dâu hai Tống thấy vậy lập tức đứng dậy đẩy anh ta ra: "Anh làm gì vậy chứ, con bé cười thì sao chứ, anh dám thử đánh con bé một cái xem."
Đừng xem dáng người chị dâu hai Tống gầy, nhưng thường ngày sức lực làm việc lại không nhỏ, trực tiếp đẩy anh hai Tống suýt chút nữa là ngã xuống đất.
Anh hai Tống quá bực bội: "Có phải cô muốn tạo phản không, còn dám đẩy bố mày đây nữa?"
Chị dâu hai Tống bị anh ta hung dữ một câu, nhất thời lại có chút sợ hãi.
Nhưng nhìn thấy Tống Sở ném qua ánh mắt cổ gắng lên đánh anh ta đi, cô ấy nhất thời lại cảm thấy có dũng khí, không nhịn được mà nhặt cây chổi ở trong sân lên lập tức đánh tới phía anh hai Tống.
"Tôi chẳng những chỉ muốn đẩy anh mà còn đánh anh. Tam Nữu chỉ cười mà anh muốn chỉnh đốn con bé. Làm sao anh lại có thể như vậy? Nếu anh có bản lãnh thì anh đánh tôi đi." Cô ấy giơ cây chổi lên liên tục đánh tới, lần đầu tiên trong lòng lại cảm thấy sung sướng như vậy.
Bị người đàn ông này ức hiếp lâu như vậy, cô ấy cũng đã nhẫn nhịn đủ rồi.
Nếu là chỉ ức hiếp cô ấy thì cũng được đi, nhưng nhất định không thể để cho anh ta chỉnh đốn con gái.
Anh hai Tống bị cô ấy đuổi đánh: "Cô, các cô dám phản tôi."
Anh ta vừa nói thì đi cướp lấy cây chổi, vào lúc này giọng nói của Tống Sở vang lên: "Ngay cả con gái ruột của mình cũng muốn bắt nạt. Đánh là tốt lắm, anh hai đúng là thiếu chỉnh đốn."
Đường Phụng cũng gật đầu nói: "Đúng vậy, đây chính là loại người không biết xấu hổ, không có thể diện thiếu đánh. Con dâu thứ mà không ra tay được thì để mẹ."
Anh hai Tống: "..."
Anh ta đang trêu ai ghẹo ai vậy, tất cả những người phụ nữ trong nhà đều biến thành cọp cái, quá đáng sợ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận