Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 627. Ước mong sao 2

Trên bàn đã sắp xếp mười mấy loại món, Tống Sở cười nhẹ nói: "Không phải nói chứ, bao lâu không ăn được đồ ăn ông nấu rồi, vẫn nhớ nó lắm."
Ông Triệu trước nay luôn rất thích Tống Sở, lại thêm có ơn cứu mạng, đối đãi với cô hoàn toàn theo kiểu tương tự như với con gái, "Nếu như cháu thích ăn, lúc nào cũng có thể mang theo Tiểu Cố đến đây, ông làm cho hai đứa ăn là được rồi."
Yêu thích lớn nhất cả đời này của ông chính là nấu ăn, bây giờ không mở cửa tiệm, một mình mình ăn cũng chẳng có mùi vị gì, nếu như Tống Sở bọn cô thường xuyên qua đây, ông ấy mong còn không được nữa là.
Tống Sở cười gật đầu: "Vâng ạ!"
"Hai tháng nữa cháu sẽ tới thủ đô ở một thời gian dài rồi, đến lúc đó thường xuyên tới đây, ông cũng đừng chê cháu phiền đấy." Cô nhấc đũa lên gắp một chiếc bánh bao hấp nước gà lên.
Hương vị quả nhiên không phải ngon bình thường.
Ông Triệu cười nói: "Sao ông lại có thể chê cháu phiền chứ, ông vui mừng còn không kịp đây."
"Thầy, đến lúc đó con cũng tới." Vẻ mặt anh hai Tống tươi cười sáp qua.
Ông Triệu liếc anh ta một cái ra chiều ghét bỏ nói: "Tới thì tới đi, chẳng lẽ lại còn muốn tôi mang kiệu tám người khiêng đi rước anh à?"
Ngoài miệng ghét bỏ trong mắt lại lộ ra ý cười, rõ ràng là cũng hy vọng người đồ đệ này sẽ đến thủ đô mà.
"Con đến là để hầu hạ ông cụ là thầy đấy, sao dám để thầy mang kiệu tám người khiêng đi đón con được, con tự tới." Da mặt của anh hai Tống không phải dày bình thường, chẳng hề hấn gì với sự ghét bỏ của sư phụ.
Ông Triệu đẩy anh ta một cái, "Ông đây còn chưa già đến tuổi cần sự hầu hạ của anh, ăn nhiều như thế mà vẫn không ngăn được cái miệng của anh."
Coi như thằng nhóc này có chút lương tâm hừ hừ!
Anh hai Tống cười hì hì xong cũng không nói gì nữa, cầm đũa lên ăn thật nhiệt tình.
Vẫn là đồ ăn thầy nấu ăn ngon hơn, ăn hoài không chán luôn!
Khi đã được kha khá rồi, Tống Sở chỉ vào anh hai Tống nói với ông Triệu: "Ông Triệu, mấy ngày này con có việc phải làm, anh hai của con quăng chỗ ông vài ngày rồi, phiền ông chăm sóc giúp con nhé."
Ông Triệu cười gật đầu: "Không có gì, mấy đứa cứ đi bận việc của mình đi, thằng nhóc này cứ giao cho ông đây, đúng lúc để ông xem thử tài nấu nướng của nó có tiến bộ hay không."
"Vâng, dù sao thì người cũng giao cho ông rồi, tùy ông giày vò." Biểu cảm của Tống Sở không có chút nào là đau lòng cho anh hai mình.
Anh hai Tống: "..." Anh ta đúng là anh trai nhặt được.
Tống Sở nhìn qua thời gian, "Bọn con còn phải đi một chuyến tới khách sạn nhà nước, mấy ngày nữa lại quay lại thăm ông."
Ông Triệu đứng dậy, "Được, ông tiện mấy đứa ra ngoài."
Anh hai Tống cũng theo tiễn ba người Tống Sở ra cửa, "Em gái, em với Tiểu Cố yên tâm làm việc, không cần lo cho anh."
Không có em gái quản, anh ta có thể tùy ý ra ngoài chơi rồi.
Tống Sở ném cho anh ta một ánh mắt cảnh cáo, giọng điệu nặng thêm mấy phần, "Anh đừng có chạy lung tung, thành thực bên sư phụ anh nấu ăn đi."
Anh hai tống đột nhiên rùng mình một cái, lúc này mới nhớ lại khi ở trên xe, em gái anh ta đã đưa cho mình hai trăm tệ.
Đương nhiên tiền không phải cho không, cũng đã giao cho anh ta một nhiệm vụ, để anh ta mấy ngày này đàng hoàng bên cạnh sư phụ, điều quan trọng hơn là phải khơi dậy lại hứng thú nấu ăn của sư phụ.
"Không thành vấn đề, yên tâm đi." Anh ta quăng lại cho cô một ánh mắt hiểu ý.
Thôi bỏ, vẫn nên hoàn thành nhiệm vụ em gái sắp xếp đã, sau này đi ra ngoài chơi sau vậy, bằng không nếu như hai tháng sau cô không mang anh ta cùng tới thủ đô, anh ta khóc chết mất.
Tống Sở nhìn thấy bộ dạng này của anh ta mới yên tâm vài phần, anh hai của cô thuộc kiểu lúc nào cũng phải để mắt tới.
Chào hỏi một tiếng xong, ba người lái xe đi đến khách sạn.
Cố Việt và Jonas đã hẹn nhau mười giờ sáng ở đại sảnh khách sạn gặp mặt, lúc bọn cô đến còn kém năm phút.
Đại sảnh ngoại trừ chỗ cửa vào ra, hai bên đều có sô pha và ghế có thể ngồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận