Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 177. Sở Sở là một người tốt 1

Mọi người đến khu nuôi dưỡng bên này xem náo nhiệt, thấy Tống Hữu Phúc bọn họ miệt mài làm việc, có thôn dân bắt đầu bàn tán.
“Các người nghe nói chưa? La Thu Cúc lại xuất giá rồi.”
Anh cả Tống đang xúc đất dừng lại một chút, không ngẩng đầu hỏi lại tiếp tục làm việc.
Tống Sở không hề bất ngờ với những lời bàn tán này, giống như nhà họ La hận không thể ép khô toàn bộ giá trị của con gái, làm sao có thể nuôi La Thu Cúc.
Cô cũng không mở miệng hỏi, nhưng những người khác đã không nhịn được mà hỏi.
“Nhanh như vậy đã lấy chồng rồi? Tốc độ cũng quá nhanh rồi đấy.”
“Gả cho ai? Người thôn Tiểu Bá sao?”
“Không, người thôn Tiểu Bá sao có thể lấy La Thu Cúc, lấy về còn phải bị nhà lão La hút cạn, bọn họ là loại đức hạnh gì, mọi người đều biết mà.”
“Gả đến thôn Thượng Hà, tôi nghe người thân ở thôn Tiểu Bá nói, người đàn ông kia không những đã bốn mươi tuổi, mà còn có mấy đứa con, nhưng lại bỏ ra một trăm rưỡi tiền biếu.”
“Thôn Thượng Hạ cũng quá xa rồi nhỉ.”
“Người ở thôn gần đây, ai mà không biết chuyện lúc trước, ai bằng lòng lấy yêu tinh quấy phá nhà cửa như vậy về?”
“La Thu Cúc cũng bằng lòng?”
Có phải não của người phụ nữ đó có vấn đề nên đần độn rồi không, cuộc sống ở nhà họ Tống không tệ, anh cả Tống lại chịu khó, giỏi giang, quan trọng là còn tốt với cô ta.
Cô ta phải rời khỏi nhà họ Tống vì người nhà mẹ đẻ, bây giờ lại bằng lòng gả cho ông già bốn mươi tuổi?
“Không bằng lòng thì có thể làm gì, nhà bọn họ cũng không phải cho cô ta quyết định.”
“Dù sao hai ngày trước kết hôn, được hai em trai của cô ta đưa thẳng đến thôn Thượng Hà, của hồi môn gì cũng không có.”
“Nhà ông La cũng quá nhẫn tâm rồi, đây chính là bán con gái đó!”
Có người cẩn thận nhìn ba người Tống Sở một cái, thấy bọn họ không có phản ứng, không nhịn được nói: “Đúng đó, còn bán hai lần.”
“Chậc chậc, dáng dấp La Thu Cúc cũng bình thường, không ngờ giá cả món hàng cũ cũng rất cao, còn đắt hơn tiền biếu của con gái mới lớn người ta.”
“Nhà người đàn ông kia đông con lại không có vợ, bỏ tiền mua về chăm sóc con cái đấy.”
“Thật là tạo nghiệp chướng mà!” Mọi người không còn gì để nói với nhà họ La, càng không nói nên lời với La Thu Cúc.
Chồng con của mình thì không cần, cứ phải đi trợ cấp cho nhà mẹ đẻ, cuối cùng lại bị nhà mẹ đẻ bán cho người ta làm mẹ kế.
Người trong thôn không thể nào đồng cảm với cảnh ngộ của La Thu Cúc, đều là lựa chọn của bản thân cô ta, mọi người đều cảm thấy đó chính là tự chuốc phiền, đáng đời.
Chuyện này với người nhà họ Tống cũng không phải biến cố dâng trào lớn bao nhiêu.
Nhưng sau khi Tống Đại Nữu và Tống Nhị Oa nghe được những lời đồn kia ở bên ngoài, càng thêm hiểu chuyện rồi.
Đặc biệt là Tống Nhị Oa, cũng không còn chỉ biết lang thang ra ngoài đi chơi như lúc trước, còn biết chủ động giúp đỡ làm việc.
Trong chuyện ăn uống cũng không còn ích kỷ, ngang ngược nữa, dưới sự hướng dẫn của Tống Sở, tốt hơn Tống Đại Nữu rất nhiều.
Có nhiều lúc, đằng sau sự trưởng thành, hiểu chuyện phải trả một cái giá, đây cũng không còn cách nào.
Sau khi chuồng gà của khu nuôi dưỡng bên này xây xong, Tống Sở bảo người mang thiết bị ấp trứng gà con qua, nhà máy cơ giới bên kia lại sản xuất ra hai cái rồi kéo qua.
Tống Sở muốn sắp xếp khu nuôi dưỡng đâu vào đấy một lần, cho nên đều quy hoạch cả mảnh đất trống, trại nuôi gà, nuôi vịt, nuôi ngỗng, nuôi heo, nuôi thỏ đều xây dựng độc lập trên một miếng đất, cuối cùng nối thành một mảnh.
Trại nuôi gà đã xây xong, những trại còn lại vẫn đang tiếp tục xây.
Lại qua một tuần, hai trăm con gà con đã được nở ra.
Mười người được tuyển của khu nuôi dưỡng bên này đã vào vị trí, nam nữ đều có, toàn bộ đều là người cần mẫn, tài giỏi hoặc có kinh nghiệm nuôi gà.
Gạch ngói mà anh tư Tống đổi được rất nhiều, Tống Sở còn cho người trong thôn tu sửa lại nhà xưởng ép dầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận