Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 237. Cố học thần đã chơi chiêu này rất tốt 1

Giọng nói này vừa phát ra, mọi người đều đồng loạt nhìn sang.
Người dân trong thôn chỉ thấy thanh niên tri thức Cố dẫn theo đồng chí Hoắc đã từng đến trong thôn trước đây, cùng với một đồng chí nam trẻ tuổi có dáng dấp rất đẹp trai khác đi tới.
Đi theo sau lưng ba người bọn họ còn có mấy người khác, nhìn qua thì giống như là họ đến để thị sát công việc vậy.
Tống Sở nhìn thấy Thịnh Thanh Dương xuất hiện thì có chút bất ngờ, ném về phía Cố Việt một ánh mắt hỏi: “Anh tìm tới à?”.
Cố Việt khẽ gật đầu với cô, ném lại một ánh mắt: "Đúng vậy".
Thịnh Thanh Dương nhìn ba người bị người dân trong thôn vây quanh, lại hỏi: "Chuyện này là thế nào đây?"
Hôm nay anh ta được Hoắc Khải gọi đến xem khu nuôi dưỡng, nhưng không ngờ sẽ gặp phải chuyện người dân trong thôn vây quanh nhân viên của huyện ủy.
Người đàn ông trung niên nhìn thấy Thịnh Thanh Dương xuất hiện, đầu tiên là sợ hết hồn, sao vị phó huyện trưởng này lại đến đây?
Ông ta mới vừa định chuẩn bị nói chuyện, nhưng Tống Sở lại đi trước một bước.
“Xin chào, huyện trưởng Thịnh.” Cô đi lên trước, chào hỏi trước.
Thịnh Thanh Dương có ấn tượng rất sâu sắc với Tống Sở, sau khi nhìn thấy nụ cười dày đặc trên gương mặt của cô, anh ta đáp: "Chào đồng chí Tống."
“Huyện trưởng Thịnh, anh đến đây là để phân xử vì dân sao?” Tống Sở đánh đòn phủ đầu.
Thịnh Thanh Dương hơi mơ hồ: "Phân xử vì dân?"
Tống Sở gật đầu: "Đúng vậy, tôi bị người ta vu oan tố cáo tham ô dùng tiền thuế của dân vào việc khác. Hôm nay ba vị đồng chí ở huyện ủy này đến kiểm tra. Bản thân tôi thì không thành vấn đề, bọn họ cũng không tra ra được vấn đề gì, nhưng bọn họ vẫn cứ muốn gán một vấn đề nghiêm trọng cho tôi."
"Tình hình là đang không có bất kỳ bằng chứng nào và giấy chứng minh giam giữ, bọn họ còn muốn cưỡng ép mang tôi về trong huyện nữa."
"Những người dân ở trong thôn của chúng tôi thấy vậy, biết là tôi bị oan, họ sợ tôi sẽ bị mang về và bị bức cung, vì vậy lúc này họ mới tiến lên để ngăn cản, các anh đã đến rồi. Đây không phải là phán xử vì dân sao?"
Thịnh Thanh Dương càng mơ hồ hơn: "Cô kể lại chuyện đã xảy ra một chút cho tôi đi."
Quá trình từ Tống Sở đã bị tố cáo, sau đó đến ba người tới trong thôn cũng đều được kể lại một lần.
Tiếp sau đó, cô chỉ chỉ vào Phùng Bình nói lời chính nghĩa: "Tôi nghi ngờ rằng giữa bọn họ và người tố cáo có âm thầm giao dịch gì đó với nhau, cố ý tiến hành nhắm vào tôi. Quan hệ giữa cậu ta và người tố cáo chính là theo đuổi."
"Tôi và người tố cáo đã từng nảy sinh một ít mâu thuẫn, mọi người trong thôn đều biết, cho nên đây là dụng ý xấu để trả thù." Cô lại bổ sung một câu.
Đương nhiên là Phùng Bình cũng nhận ra Thịnh Thanh Dương tới, nghe thấy Tống Sở nói như vậy, trong chớp mắt sắc mặt của cậu ta lập tức thay đổi một cái: "Tôi không có, Tống Sở đã vu oan cho tôi."
Tống Sở nhướng mày: "Cậu gấp gáp giải thích như vậy chính là vì che đậy, nếu không làm chuyện trái với lương tâm thì sẽ không sợ quỷ gõ cửa. Sau bây giờ cậu lại ở đây căng thẳng, nhìn một cái là biết ngay đã làm chuyện trái với lương tâm rồi."
Người đàn ông trung niên không nhịn được mà mở miệng nói: "Đồng chí Tống Sở, xin cô hãy suy nghĩ kỹ trước khi nói. Nếu nói chúng tôi với người tố cáo có vấn đề thì xin hãy lấy chứng cứ ra."
Tống Sở cây ngay không sợ chết đứng, hỏi: "Ông dám nói người tố cáo không phải là Phương Nguyệt Lan sao? Ông dám nói Phùng Bình chưa từng theo đuổi Phương Nguyệt Lan sao?"
"Ông dám nói ông không phải là chú ruột của Phùng Bình sao? Quan hệ giữa ba người các người vẫn chưa thể nói rõ là có mờ ám sao?"
Lúc trước, hai người họ nghi ngờ Tống Sở mở cửa sau cho anh tư Tống và Tống Bình, bây giờ cô đều trả lại tất cả cho bọn họ.
“Phương Nguyệt Lan là người tố cáo, lại đã từng có nảy sinh mâu thuẫn với tôi. Nếu Phùng Bình từng theo đuổi Phương Nguyệt Lan, hơn nữa có mối quan hệ cá nhân rất tốt nên tránh bị nghi ngờ, nhưng lại đích thân đến đây. Đây không phải là cấu kết thì là cái gì đây chứ? Chứng có đã đặt ở trước mắt rồi. Đôi mắt của quần chúng là sáng như tuyết.”Cô bắt được điểm mấu chốt.
Lời nói này khiến người đàn ông trung niên và Phùng Bình nghẹn họng một cái, làm sao người phụ nữ này lại biết người tố cáo là Phương Nguyệt Lan chứ?
Ở ngay trước mặt Thịnh Thanh Dương, bọn họ còn thật sự không dám ném nồi nói người tố cáo là những người khác, dù sao cũng rất dễ để tra ra được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận