Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 293. Sao Tống Tiểu Sở có thể tốt như vậy chứ? 1

Cố Việt không cho rằng hành động mới vừa rồi của mình sẽ hù được Tống Sở, dù sao thì lá gan của cô xưa nay vẫn rất lớn.
Suy nghĩ một chút, anh cười hỏi: "Có phải cô cho rằng tôi không giống như là người có thể đánh nhau đúng không?"
Thời niên thiếu anh cũng có trải qua vài năm khá điên cuồng.
Tống Sở cười nói: "Đúng vậy, tuy rằng trước đây tôi có nghe anh họ của anh nói qua, nhưng lại không ngờ anh đánh nhau lợi hại như vậy thật."
“Nhưng mà, tư thế đánh nhau của anh vẫn rất đẹp trai.” Cô phát hiện rằng có nhan sắc chính là có sự tự do phóng khoáng, người này đánh nhau nhìn vẫn khá đẹp mắt.
“Tư thế đá của cô cũng rất đẹp mắt.” Nghe cô nói như vậy, thoáng một cái Cố Việt đã thả lỏng người, anh sợ cô sẽ thích không ngớt được dáng vẻ mới vừa rồi của mình.
Tống Sở được nước cười nói: "Đương nhiên, dáng dấp đẹp, làm cái gì cũng nhìn thấy đẹp."
Cố Việt bật cười: "Cái cô này!"
“Đúng rồi, nên xử lý bọn họ như thế nào đây?” Anh lạnh lùng quét nhìn đám người trên mặt đất một vòng.
Tống Sở ngoắc ngoắc ngón tay với Cố Việt.
Cố Việt thuận thế tựa đầu xít tới, Tống Sở thấp giọng nói ở bên tai anh: "Bây giờ đánh cho tất cả bọn họ choáng váng trước, sau đó trói lại, chúng ta lại viết một tờ tin tố cáo gửi đến cho cục Công an."
Vốn dĩ là muốn ném trước cửa cục công an, nhưng vẫn phải đưa người qua, trời vẫn còn sáng, ngoài trên đường phó có người nhìn thấy cũng không hay.
Vậy thì trực tiếp viết thư tố cáo, công an chắc hẳn sẽ đến bắt.
"Những người này cũng không phải là người tốt gì. Chẳng qua là đánh một trận thì quá hời cho bọn họ. Vẫn là sung tử và cơm tù thích hợp với bọn họ hơn."
Cố Viết cảm thấy rất có lý, khẽ cười nói: "Được."
Nghe thấy anh tán thành phương pháp của mình, trong mắt của Tống Sở có ý cười càng sâu: “Nhìn tôi này.”
Sau khi cô bước tới xong, giơ tay lên chém vào sau ót từng người trên mặt đất, bởi vì khá có kinh nghiệm cho nên tất cả đều bị cô chém hôn mê.
Sau đó lấy sợi dây thừng vốn được chuẩn bị để lên núi để trói heo rừng từ trong không gian ra, trói tất cả mấy người bọn họ với nhau.
Lúc trói cho bọn họ, cũng làm ám thị tinh thần sức lực với mấy người bọn họ
Chờ đến lúc công an tìm được bọn họ, một khi bị thẩm vấn, thì những người này sẽ không cầm lòng được mà nói tất cả những chuyện thất đức bọn họ đã từng làm ra.
Bây giờ linh khí vẫn còn chưa khôi phục, cũng không thể tu luyện dị năng, dị năng tinh thần lực của Tống Sở lại đi theo linh hồn, chẳng qua là cấp bậc biến thành thấp.
Nhưng ở nơi này không có chỗ dị năng cũng đủ dùng.
Sau khi làm xong hết thảy các thứ này, Tống Sở nhìn cái túi mới vừa đặt xuống trên mặt đất: "Ném hết những thứ này vào trong không gian đi, nếu không mang theo thì quá dễ thấy, không chừng lại sẽ bị xem là tiêu tiền như rác."
Bởi vì rất ít dùng đến không gian sắp xếp đồ đạc trong phòng thí nghiệm, trước đó cô cũng không nhớ ra đến việc sử dụng nó.
Cố Việt cũng biết rằng không gian của phòng thí nghiệm ngoại trừ vạt còn sống ở bên ngoài thì đều có thể dời vào, chẳng qua là trước đây anh cũng không dùng qua nhiều lắm.
"Ừ, cô không nhắc tới thì tôi cũng quên mất, chúng ta còn có không gian có thể dùng được."
Anh cười nói tiếp: "Tôi sẽ đi thử một chút xem liệu có thể dời tất cả đồ đạc vào được hay không."
“Được.” Tống Sở gật đầu.
Cố Việt đặt toàn bộ sự chú ý lên trên túi của Lâm Thương, cuối cùng đều dời tất cả đến trong một nửa phòng thí nghiệm mà anh có.
"Có thể dời tất cả vào thật. Phòng thí nghiệm này rất hữu ích." Anh lau lau mồ hôi rịn trên trán.
Mặc dù có thể sử dụng được, nhưng anh cảm thấy sau khi di dời xong, thân thể lập tức có chút yếu ớt.
Tống Sở phát hiện mặc dù người này không có dị năng tinh thần lực, nhưng tinh thần lực thực sự là rất cao: “Đương nhiên, sau này chúng ta có thể thường xuyên dùng nó làm không gian, nếu không sẽ rất lãng phí."
“Ừ.” Cố Việt cười nhìn cô gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận