Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 714. Đó chính là em gái của tôi đấy! 1

Tống Sở có thể nhìn ra được ý tưởng của ông Triệu, cô cũng không có phản đối.
Ông Triệu không có con cái, trước kia lại gặp phải chuyện bị học trò phản bội, bây giờ còn nguyện ý tin tưởng anh hai cô là đã rất hiếm thấy.
Ông Triệu cũng đã truyền lại cho anh hai tất cả những tay nghề đã học được trong đời của mình, tương lai anh hai có phụng dưỡng và chăm sóc cho ông cũng là chuyện nên làm.
"Được rồi, lần sau cháu quay lại sẽ dẫn bọn họ theo cùng."
Tống Sở ngẩng đầu lên nhìn anh hai Tống, nói: "Anh hai, em trở về nhân tiện sẽ tìm cậu giúp anh khai chứng minh, anh ở thủ đô chuẩn bị kỹ một chút, chờ chị dâu hai và Tam Nữu tới, anh còn phải chịu trách nhiệm tự mình nuôi hai người họ đấy. "
Trước đây anh hai Tống tương đối lạnh nhạt, nhưng hiện tại đã khá hơn nhiều, anh ta cũng coi trọng vợ con không ít, nói: "Em yên tâm đi, anh chắc chắn sẽ không đối xử tệ với hai người."
“Anh ở lại thủ đô để dốc sức làm việc, còn không phải là vì để mang lại cho bọn họ cuộc sống tốt hơn sao.” Anh ta lại nói thêm.
Ngược lại bản thân anh ta không có tư tưởng trọng nam khinh nữ, vẫn là muốn dành cho đứa con gái duy nhất hiện tại một cuộc sống tốt đẹp.
Tống Sở nhìn ra sự nghiêm túc của anh ta, lúc này mới hài lòng mà gật đầu nói: "Lúc này mới giống là trách nhiệm mà người đàn ông nên có mà."
Anh hai Tống: "..." Cô cứ nói như trước đây anh ta không giống như là đàn ông vậy.
“Anh hai, gần đây em cũng phải ở lại thủ đô, nếu có chuyện gì thì chúng ta có thể liên lạc với nhau bất cứ lúc nào.” Anh tư Tống tiến đến trước mặt anh hai Tống cười hì hì nói.
Trước đây, bọn họ đều thấy không thân thuộc với nhau, nhưng bây giờ bởi vì em gái mà tình cảm của bọn họ cũng đã tốt hơn rất nhiều, bọn họ đều là anh em gãy xương, đứt gân, lại là những người thân thiết nhất trên cái thế giới này.
Anh hai Tống nhíu mày, nói: "Em ở lại thủ đô để làm gì? Không phải là em phải giúp chú ba bán tư liệu học tập sao?"
Anh tư Tống cười đáp: "Trước đó em đã trở về trước một chuyến, tìm thương nghiệp đại lý bán tài liệu giúp anh ba, không cần phải đích thân ra tay nữa. Em gái cho em mượn ba triệu, giúp em đầu tư cổ phần vào một hạng mục lớn, cho nên em muốn ở lại làm chuyện lớn.”
Anh hai Tống trợn to hai mắt, nói: "Cái gì? Cho em mượn ba triệu sao?"
“Đúng vậy, vẫn là em gái đối xử tốt với em tốt nhất.” Anh tư Tống kiêu ngạo nâng cằm lên một chút.
Anh hai Tống trợn mắt nhìn anh tư Tống đang lấy le một cái, lập tức quay đầu nhìn về phía Tống Sở với vẻ mặt đầy tủi thân không thôi, nói: "Em gái, em thiên vị, em lại cho em ấy nhiều tiền như vậy."
Đây chính là ba triệu đó! Cả đời này anh ta thậm chí ba chục ngàn cũng chưa từng nhìn thấy qua bao giờ đâu.
Tống Sở cũng biết anh tư Tống sẽ như thế này nên bất lực nói: "Không phải là cho mà là mượn. Sau này anh ấy phải trả lại cho em."
Thấy dáng vẻ của anh hai Tống vẫn còn đang rất tủi thân, cô bật cười nói: "Anh yên tâm đi, em cũng không có bên nặng bên nhẹ, anh thật tốt mà luyện tay nghề một chút, tương lai em cũng sẽ cho anh mượn ba triệu mở một chuỗi chi nhánh quán ăn trên cả nước.”
Mặc dù kỳ vọng của cô đối với anh hai không cao bằng anh tư, nhưng mà nếu như đã quyết định muốn làm loại ăn uống này, vậy thì cũng phải làm đến mức lớn nhất mạnh nhất.
Đối với mấy người anh, cô cũng không cho phép bị thiên vị.
Vốn dĩ là trên mặt anh hai Tống mới vừa nãy còn có dáng vẻ tủi thân đáng thương lập tức lộ ra một nụ cười thật to, nói: “Tôi cũng biết em gái, em là tốt nhất, sẽ không chỉ thiên vị chú tư.”
Thân là một người đàn ông, lại đã hiểu biết qua thủ đô sầm uất, dĩ nhiên là anh ta cũng có tham vọng.
Có những lời nói này của cô em gái, anh ta đã không thèm đếm xỉa đến chuyện đó nữa.
Tống Sở liếc nhìn anh ta một cái, nói: "Nói nhảm, em đối xử với các anh có ai là không giống nhau đâu chứ? Chỉ cần tự bản thân các anh tiến bộ đi lên thì em đều ủng hộ hết."
“Ha ha, bọn anh nhất định sẽ có tiến bộ.” Da mặt của anh hai Tống cũng không phải là dày, lại tiến tới gần trước mặt Tống Sở mà không ngừng khen ngợi cô, nói: “Em gái, gần đây em làm việc thật là trâu bò, anh nghe nói cũng rất phấn khích và tự hào."
Bạn cần đăng nhập để bình luận