Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 380. Học thần Cố vậy mà cũng biết trêu chọc người khác rồi 2

Cố Việt lại đi một chuyến tới nhà máy sản xuất máy móc ở huyện làm chỉ đạo, tiện thể mua hai cân thịt trở về.
"Cơm tối cùng nhau tới chuồng trâu ăn đi." Anh đưa thịt cho Tống Sở.
Tống Sở tiếp nhận thịt, lát nữa sẽ nhờ anh hai đưa qua trước, "Được, đúng lúc hai giáo viên gần đây cũng nhắc rất nhiều."
Trước đây đi tới tỉnh bên kia mười mấy ngày, gần đây lại vội vàng bàn giao công việc ở khu nuôi dưỡng, thời gian tới chuồng trâu học tập của cô cũng ít đi.
Cố Việt cười khẽ: "Ông Lộ và ông Ngụy vẫn nhắc tới cô, không có cách nào dạy cô nên đều dạy Cẩn."
Tống Sở bất đắc dĩ nói: "Tôi đây chỉ có thể xin lỗi hai vị giáo viên thôi."
Vốn dĩ cô chính là chuyên gia điều chế sinh vật học, cho nên trọng tâm học tập với ông Ngụy cũng là một loại che chở, sau này có thể danh chính ngôn thuận lấy ra dùng.
Đương nhiên, cô cũng hết sức tôn kính ông Ngụy, cũng sẽ không vì năng lực của mình tăng cao mà khinh thường, thế hệ trước kinh nghiệm của mình, xứng đáng để cô học tập.
Trọng điểm học tập ở ông Lộ không phải là khám bệnh, mà là dược lý và kiến thức về bệnh lý, bệnh gì phối hợp với thuốc gì phương thì tốt nhất, như vậy cũng có lợi cho sau này chế ra một số thuốc viên.
Cũng bởi vậy cũng chỉ có thể bớt thời giờ đi học, không có khả năng đặt toàn bộ sức lực vào việc này.
Tống Sở giơ tay ra vỗ anh, "À, tôi thấy Cẩn rất thích những kiến thức về phương diện bệnh lý, hay là bồi dưỡng đi?"
Trước đây có mấy lần buổi tối cô tới chuồng trâu học tập, phát hiện Cố Cẩn rất có thiên phú trong việc học trung y và dược lý, chỉ số thông minh cũng rất cao.
Lúc đó cô bèn sinh ra xúc động muốn bồi dưỡng Cố Cẩn.
Cố Việt cười nói: "Trước đây tôi đã hỏi rồi, Cẩn rất thích phương diện này, tôi cảm thấy nó cũng có thiên phú, ông Lộ dạy nó nhận biết dược liệu và dược lý, nó nghe một lần là có thể dựa vào đó mà làm, còn có thể thông hiểu."
" Vậy chờ tới huyện rồi, buổi tối tôi sẽ dành chút thời gian ra dạy nó học tập về phương diện điều chế thuốc." Ánh mắt Tống Sở sáng ngời.
Cô là một người có sức lực lớn, cô vẫn rất muốn bồi dưỡng ra một nhân tài mũi nhọn về những phương diện này.
Ý cười trong mắt Cố Việt càng đậm hơn, "Được, nhất định là nó cầu còn không được, nó thích nhất là dì Sở Sở, lại còn dạy thứ nó thích nhất nữa."
"Đương nhiên, tôi sẽ bồi dưỡng Cẩn tương lai trở thành nhân vật chủ chốt trong giới điều chế sinh vật học." Tống Sở nâng cằm, vẻ mặt kiêu ngạo.
Cố Việt giơ tay nhéo nhẹ má cô một cái, "Tôi tin tưởng sẽ có một ngày như vậy."
Tống Sở gạt tay anh xuống xuống, "Học thần Cố, anh chiếm tiện nghi của tôi."
Cố Việt đưa mặt tới sát mặt cô, "Vậy tôi cho cô chiếm tiện nghi lại."
Tống Sở tức giận đẩy anh ra, "Tôi mới không bị anh lừa đâu."
Học thần Cố vậy mà cũng biết trêu chọc người khác rồi.
Hai người cười nói một hồi, Tống Sở đem thịt về nhà bảo anh hai Tống đưa tới chuồng trâu.
Anh hai Tống vui cười hớn hở chạy đi đưa thịt, nói cho sang là giúp thầy làm cơm nhưng trọng điểm vẫn là ăn ké cơm.
Sau khi tan việc tất cả người trong thôn về nhà ăn, Cố Việt và Tống Sở mới kéo Cố Cẩn tới chuồng trâu, vào giờ này sẽ không dễ bị người bắt gặp.
Tuy rằng Tống Sở cũng đã chào hỏi với cậu Đường Dân, vẫn luôn lén lút chăm sóc những người ở chuồng trâu, nhưng trên mặt nổi vẫn không thể tới quá gần.
Đến cửa chuồng trâu, mùi thịt đã bay ra.
Cũng may truồng trâu cách xa thôn, nếu không hộ dân gần đó thường xuyên ngửi thấy mùi thịt thì phiền phức rồi.
Sau khi đi vào, người ở chuồng trâu cũng đã ngồi xuống cùng nhau, ông Triệu đang chỉ huy anh hai Tống xào rau.
"Mọi người đã tới rồi."
Ánh mắt của ông ấy rơi xuống bình rượu Tống Sở cầm theo, nụ cười trên mặt trong nháy mắt xán lạn không gì sánh được, "Ai nha, nay chúng ta có lộc ăn, còn có rượu uống."
Trải qua thời gian ở chúng, quan hệ của mọi người đã thân thiết hơn nhiều, mọi người cũng không khách khí nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận