Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 381. Cô ấy sao có thể như vậy 1

Đám người ông Cố thấy thế cũng ồn ào náo nhiệt, đã rất lâu rồi bọn họ chưa uống rượu.
"Ông cố." Cố Cẩn giơ tay về phía ông nội Cố.
Ánh mắt ông Cố vô cùng từ ái giơ tay ôm nó ngồi lên đùi, "Cháu trai ngoan của ông."
Trạng thái tinh thần của ông ấy đã tốt hơn nhiều so với mấy tháng trước, đặc biệt là khi biết con trai và cháu trai cả không có chuyện gì, sau khi chắt trai bị đưa qua đây, cơ thể gân cốt đều cảm thấy khỏe mạnh hơn nhiều.
"Tống Sở cũng tới rồi, mau ngồi đi." Bây giờ thái độ của ông ấy với Tống Sở rất hòa ái, hoàn toàn đối xử với cô như là cháu dâu của mình.
"Ông nội Cố." Sau khi ngồi xuống Tống Sở cũng chào hỏi mọi người.
Ông Ngụy và ông Lộ thấy học sinh của mình tới, đương nhiên sẽ không bỏ qua, lôi kéo cô đồi bàn về vấn đề học thuật.
Mãi tới khi cơm nước xong xuôi, Tống Sở sắp đi về thì mọi người mới buông tha cô.
Tống Sở cũng bàn với hai người về việc bồi dưỡng Cố Cẩn, bao gồm cả ông cụ Cố cũng đồng ý với ý kiến mà cô đưa ra.
Tuy rằng mấy ông lão vô cùng không nỡ rời xa Cố Cẩn, nhưng đồng thời cũng biết để thằng bé tới huyện thành học tập dung nhập vào đoàn thể càng quan trọng hơn, chỉ có thể nhịn đau gật đầu.
"Cẩn bên này đã nhận biết được rất nhiều loại dược liệu, hay là ngày mai cháu dẫn nó lên núi chơi, thuận tiện nhận biết thực vật luôn."
Ông cụ Lộ tồn tại tâm tư muốn trọng điểm bồi dưỡng Cố Cẩn, thằng bé là một mầm non có thiên phú, không thể lãng phí được.
Tống Sở cười gật đầu: "Không thành vấn đề, đúng lúc ngày mai cháu cũng không cần đi làm."
Bây giờ Cố Việt rất thích một mình ở chung với Tống Sở, tâm trạng rất vui mừng, "Cháu cũng không thành vấn đề."
Cố Cẩn chưa từng đi lên núi, cũng vỗ tay thật kêu nói, "Thật tốt quá."
Sáng sớm hôm sau, Cố Việt lại lôi kéo Cố Cẩn đi tìm Tống Sở.
Lần này Tống Sở cũng không dẫn theo người khác, đưa cho Cố Việt một ba lô, cô cũng đeo một cái rồi cùng hai người lên núi.
Nhìn bóng lưng hai người dẫn Cố Cẩn đi chơi, Đường Phụng cười híp mắt nói với Tống Hữu Phúc: "Thanh niên tri thức Cố quả nhiên quỳ rạp dưới gấu quần của Út Bảo nhà chúng ta rồi."
Tống Hữu Phúc đầu đầy hắc tuyến, đây là kiểu hình dung gì vậy, ông không cầu những thứ khác, chỉ cầu con gái có thể ổn định gả ra ngoài là được, thanh niên trí thức Cố có thể coi trọng con gái của ông là được rồi.
Những mà mong muốn được sống vô cùng cao, cười gật đầu nói: "Út Bảo nhà chúng ta có mị lực nhất."
Lúc này Đường Phụng mới ném cho ông một ánh mắt coi như ông tinh mắt, "Đó là đương nhiên, cũng không nhìn thử Út Bảo là ai sinh."
"Năm đó tôi cũng là một đóa hoa trong thôn đấy, đáng tiếc cắm vào bãi phân trâu là ông." Sau đó kiêu ngạo xoay người ra ngoài làm việc.
Tống Hữu Phúc: ". . ."
Ông vậy mà lại biến thành phân trâu, hừ, ông chính là người đẹp trai nhất thôn đấy, người ta đều nói con gái giống cha mà, hừ hừ.
Cố Cẩn không cần phải bế, nó vẫn luôn nắm lấy tay Tống Sở đi lên núi, mệt mỏi sẽ nghỉ ngơi một hồi, sau đó lại đi.
Tống Sở vô cùng quen thuộc với dược liệu, dọc theo đường đi chỉ cần gặp phải giảng giải cặn kẽ cho Tống Sở.
Cố Cẩn có trí nhớ tốt, một lần cơ bản là có thể nhớ kỹ, học cũng rất nghiêm túc.
Nhìn hai người nghiêm túc dạy và học, trong con ngươi của Cố Việt lộ vẻ nhu hòa.
Bên này đang vui vẻ leo núi hái dược liệu, bên kia thôn, Lý Đông và người nhà anh ta đi tới nhà của Tống Bình.
Công việc của Tống Bình ở khu nuôi dưỡng đã bàn giao xong, cô ấy không có việc gì nên ở nhà đọc lại sách vở cấp hai rồi ghi chép lại.
Nghe được tiếng gõ cửa, cô ấy để sách xuống rồi đi mở cửa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận