Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 706. Năng lượng của Tống Sở lại lớn như vậy 1

Lưu Bất Phàm cũng biết lần này bản thân đã gây họa lớn.
Bản thân anh ta cũng nghĩ không ra, cuối cùng Tống Sở không bị Bao Hải dẫn đi, sao cũng ghi hận anh ta rồi.
Trước đây anh ta cưỡng ép không ít phụ nữ, cũng không có bất kỳ lần nào xảy ra vấn đề, lần này ngay cả người anh ta cũng chưa đụng đến đã gây ra phiền phức lớn rồi.
Anh ta ít khi cảm thấy hoảng sợ, sợ hãi rụt rè tiến lên hỏi người cha mặt mày u ám: “Cha, bây giờ chúng ta phải làm sao?”
Chủ tịch Lưu xoay người nhìn về phía đứa con trai luôn nuông chiều, cuối cùng không nhịn được giơ tay lên lần đầu tiên vung một bạt tay vào đối phương.
Lúc trước ông ta đã nhằm vào Tống Sở như vậy, ngoài công ty không cạnh tranh được dây chuyền sản xuất ra, cũng vì con trai bị đánh mà giận cá chém thớt với cô, ai ngờ đã rước họa vào thân.
“Con còn không biết xấu hổ hỏi cha phải làm sao? Làm sao cha biết?”
“Con đi liên hệ Bao Hải, bảo anh ta nghĩ cách giúp, nếu thật sự không được, chúng ta chỉ có đi xin lỗi Tống Sở.” Trong lòng chủ tịch Lưu không hề muốn đi cúi đầu với Tống Sở, nhưng cũng không còn cách nào.
Trong lòng Lưu Bất Phàm cũng không muốn, bèn căm thù Tống Sở, nhưng không dám nói lời phản đối, nếu không thì công ty nhà anh ta có thể sắp toi rồi.
Nếu công ty toi rồi, vậy ngày tháng phóng khoáng của anh ta cũng ngoẻo.
“Được, con đến bệnh viện tìm cậu Bao.”
Nhà họ Bao bên này nghĩ đủ cách, bên kia Tống Sở và Cố Việt trở về đến nhà họ Cố, thong dong nằm trên chân Cố Việt, ăn trái cây đối phương đút cho.
“Đoán chừng rất nhiều người lại sắp tìm đến cửa rồi.” Hôm nay Cố Việt cũng rất tức giận.
Anh đã lén ra tay với Bao Hải bên kia, ngay cả nhà họ Bao cũng không bỏ qua.
Nhà họ Lưu lại chủ động đưa đến cửa, vậy thì đừng trách anh không khách sáo.
Tống Sở uể oải nói: “Không gặp, hôm nay em muốn nghỉ ngơi.”
“Thầy em đến cũng không gặp?” Cố Việt khẽ cười hỏi.
Tống Sở cau mày: “Yên tâm đi, hai ông thầy của em nhất định càng bênh vực em hơn, cho nên hôm nay sẽ không đến nhà.”
“Cũng đúng, ông Lộ và ông Ngụy vẫn là thương đứa học trò em hơn.” Cố Việt gật đầu: “Hôm nay em giết gà dọa khỉ rất tốt, cũng để cho bọn họ biết, chẳng qua nỗ lực của em là tự nguyện, không phải theo lý mà làm.”
“Đúng, cũng để cho bọn họ biết, thứ em giành được, em muốn cho là cho, không muốn cho thì ai cũng không lấy được.” Tin rằng có bài học lần này, sau này ai muốn có những suy nghĩ không tốt, thì cũng phải cân nhắc.
Dù sao Tống Sở cô là cẩn thận như vậy, tính tình là tùy hứng như vậy, là không dễ chọc vào, các người muốn gì đây.
“Hừ hừ, em lại là đầu gấu thôn mà.” Cô kiêu ngạo hừ hừ một tiếng.
Cố Việt nhìn dáng vẻ này của cô cảm thấy rất đáng yêu, cúi đầu hôn lên, mùi trái cây tươi mát tràn đầy môi, khiến anh càng quyết liệt.
Hai người bên này thắm thiết nhàn nhã, nhưng bên ngoài lại ầm ĩ lên, tin tức của hội gặp mặt đã truyền đến.
Người không tham gia cũng bị tin tức này làm kinh ngạc, ai cũng không ngờ năng lượng của Tống Sở lại lớn như vậy.
Lúc trước cũng có không ít người có suy nghĩ giống chủ tịch Lưu, cảm thấy cô cũng chỉ là gây ra ảnh hưởng nhất thời.
Luôn đồn đại cô giỏi bao nhiêu, trong đó đã cố gắng bao nhiêu, bọn họ cảm thấy đều là giả dối, có thể là nhà họ Cố cố tình làm ra để nâng Tống Sở lên.
Còn lén nói nhà họ Cố vì cháu dâu này, còn tạo không ít thế lực gì đó, Tống Sở lại mê hoặc Cố Việt đến như vậy.
Nhưng bây giờ lại bị vả mặt đủ rồi, Tống Sở thật sự là người cậy thực lực mà tùy hứng, người ta thật sự nhận được đánh giá cao và coi trọng của hai công ty dược phẩm lớn quốc tế.
Nếu cô không muốn, vậy xí nghiệp và công ty dược phẩm trong nước cũng không mua được một dây chuyền sản xuất và một thiết bị, huống hồ chi giá cả còn thấp hơn nước R và Châu Âu bên đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận