Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 577. May mà có Tống Sở 2

La Xuân Thu vốn không phải là gián điệp, nếu không thì cô ta cũng đã không phạm sai lầm thấp hèn để rồi bị phát hiện, vậy nên ngay khi bị thẩm vấn thì cô ta đã lập tức khai ra chuyện mà cô ta làm.
Cô ta vì đố kỵ và căm ghét Tống Sở, đồng thời cũng nảy sinh oán hận với đám người Quan Hải Thanh, nên sau khi gián điệp Du Tính đưa cho cô ta ba trăm đồng thì cô ta lập tức quyết định làm chuyện này.
Dù sao thì thành quả thuốc mới cũng chẳng liên quan gì đến cô ta, cô ta nóng lòng đợi đến sau này xảy ra vấn đề, chưa kể là đối phương còn trả cho cô ta nhiều tiền như vậy.
Hôm nay cô ta đến đơn vị sớm hơn một tiếng, và dùng cái máy ảnh mà gián điệp đã đưa cho cô ta để chụp tài liệu.
Cô ta vốn định mau chóng đem máy ảnh đi, để không ai phát hiện ra, nào ngờ đâu lại bị sa lưới nhanh như vậy.
Bây giờ bị giam lại, đối mặt với tình cảnh có thể phải ở tù mấy năm, nghiêm trọng hơn là cô ta có thể bị xử bắn, thì cô ta chỉ cảm thấy hối hận vô cùng.
Nhưng trên đời này không có thuốc hối hận.
Mặc dù người nhà cô vẫn chưa biết gì về chuyện mà cô ta đã làm, nhưng tin tức cô ta bị bắt đi cũng không phải là bí mật gì.
Không chỉ các vị đồng nghiệp làm trong sở nghiên, mà đến cả nhà hàng xóm cô ta cũng biết chuyện cô ta cấu kết với gián điệp để đánh cắp tài liệu quan trọng.
Nhất thời cô ta trở thành đối tượng bị mọi người khinh bỉ, chồng cô ta cũng bị đơn vị sa thải vì chuyện này, mà đứa con của cô ta thì cũng bị trường đuổi học.
Sau đó thì chồng cô đã xin ly dị, và đưa hai đứa nhỏ về quê ở dưới thôn sống.
Người nhà của La Xuân Thu cũng nghe được chuyện này, mỗi lần họ đi ra ngoài là đều nhận ánh nhìn khinh bỉ của người ngoài, khiến người nhà cô ta cũng hận cô ta.
Vụ việc này đã khiến phía trên chú trọng hơn rất nhiều, Tống Sở phát hiện hai người Mạnh Vũ lại bắt đầu âm thầm bảo vệ cô.
Từ kết quả thẩm vấn cho thấy, các nước bên ngoài biên giới đang rất coi trọng loại thuốc mới này, vì vậy nên các biện pháp bảo vệ đã được thực hiện nhiều hơn.
Cứ như vậy thoáng chốc đã trôi qua hơn ba tháng.
Trong ba tháng đó, đã có rất nhiều chuyện xảy ra, hội nhóm kia đã bị tan rã.
Cũng không lâu lắm, nhóm người thứ nhất đã được sửa lại án xử sai.
Trong đó, ông cụ Cố và ông Ngụy thuộc nhóm đầu tiên, đến tháng mười một mới được bên thủ đô cử người đến đón trở về.
Ông cụ Cố là do được quyết định bởi địa vị và thân phận của bản thân, còn ông Ngụy thì là vì đất nước đang rất thiếu nhân tài, mà ông ấy lại là một nhân tài kiệt xuất trong ngành dược phẩm sinh học, nên ông ấy được xếp vào nhóm đầu tiên.
Thật ra thì hai người họ cũng không ngờ rằng ngày sửa lại án xử sai lại tới nhanh như vậy, đúng thật là bị Tống Sở nói trúng.
Trước khi rời đi, hai người họ đã mượn điện thoại của nhà họ Tống để chào hỏi Tống Sở một tiếng, rồi sau đó họ theo người tới đón trở về thủ đô.
Nghe được tin này, Tống Sở cũng cảm thấy mừng thay cho hai người họ.
Tình hình cải tiến thuốc hạ sốt ở bên cô cũng diễn ra khá tốt, đã bắt đầu đưa vào giai đoạn thử nghiệm đầu tiên.
Rất nhanh, năm 76 trôi qua, năm 77 kéo đến.
Tết này Cố Việt không trở về, mà ở lại thủ đô.
Đầu năm, cha Cố và anh cả Cố cũng đã được sửa án sai và trở về thủ đô, vì có khá nhiều chuyện, công việc thì đang được khôi phục, nên họ vẫn tiếp tục để Cẩn ở lại tỉnh Nam.
Cố Việt thì vì hạng mục vật liệu mới đang ở thời khắc quan trọng, nên anh đã ở trong phòng thí nghiệm thủ đô mãi không bước ra.
Anh cũng chẳng về nhà vào dịp tết, mà ở lại nghiên cứu.
Còn sở nghiên cứu của Tống Sở thì được nghỉ, cô đã đưa Tống Bình và Cẩn trở về thôn Hạ Bá để ăn tết.
Qua tết xong, sau khi trở về tỉnh được một tuần, anh cả Cố đã tới tỉnh nam.
Bởi vì đã có chào hỏi nhau ở trong điện thoại từ trước, cho nên lúc anh ta tới, Tống Sở cũng không ngạc nhiên lắm.
Lần này chỉ có mỗi Cố Diên đến, ông nội Cố và cha Cố thì đang rất bận rộn, quả thật là bận đến mức không có thời gian đến.
“Chào anh cả Cố!” Tống Sở mở cửa ra, để anh ta đi vào.
Nhìn qua thì tinh thần của Cố Diên đã tốt hơn rất nhiều so với trước đó, anh ta vốn dĩ có vẻ ngoài anh tuấn, bây giờ trên người lại toát ra khí chất trưởng thành có được nhờ trải qua quá trình rèn luyện, cho người ta có cảm giác nho nhã
“Tống, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Anh nhìn Tống Sở với ánh mắt tràn đầy yêu thương, đây là người em dâu mà anh ta đã nhận định.
“Cha!” Cố cẩn nghe được giọng nói này thì lập tức chạy ra từ trong nhà và lao đến ôm lấy Cố Diên.
Qua hơn một năm chung sống với Tống Sở và Tống Bình, dưới sự ảnh hưởng của hai người, cộng thêm nút thắt trong lòng đã được tháo gỡ, tính tình của thằng bé đã vui tươi và hoạt bát hơn rất nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận