Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 103. May mắn 1

Cả nhà kể cả trẻ con cũng đều đồng ý đuổi chị dâu cả Tống về nhà mẹ đẻ, vậy là có thể thấy cô ta đã hoàn toàn thất bại trong cái nhà này rồi.
Anh cả Tống cứ nghĩ về mấy ngày gần đây của nhà mình, ngày nào cũng cùng vợ nhắc nhở bên tai em gái rằng cô đã không để ý đến người nhà này như thế nào, nhà mẹ vợ tốt như thế nào.
Vì thế yếu ớt nhìn chị dâu cả Tống mà nói: “Ngày mai anh đưa em về đó một thời gian nhé.”
“Anh!” Chị dâu cả Tống giận đến mức nhịn không nổi mà nhéo anh ta vài cái: “Anh cái con người không có lương tâm này.”
Đường Phụng thờ ơ nhìn bọn họ “liếc mắt đưa tình”, rồi cùng Tống Hữu Phúc đi ra ngoài cửa, dù sao ngày mai bà nhất định cũng sẽ đốc thúc đứa con cả đưa người đàn bà phá gia này về nhà mẹ đẻ của cô ta.
Anh hai Tống và anh tư Tống cũng chạy theo đi ra ngoài tản bộ.
Chị dâu hai Tống kéo ba đứa trẻ con đi ra ngoài, cô ấy cũng cảm thấy chị dâu cả này làm quá lên rồi.
Nhà mẹ đẻ của cô ấy là kiểu gia đình trọng nam khinh nữ, từ nhỏ đến lớn việc gì cũng do chị em cô ấy làm, ở nhà mẹ đẻ căn bản không giống như nhà mẹ chồng, ít nhất thì ở đây có thể được ăn no mặc ấm, không phải làm việc quá nặng nhọc.
Mẹ chồng tuy có hơi hung dữ, nhưng chẳng bao giờ tính toán làm điều xấu với bọn họ, người đàn ông của cô ấy cũng được em chồng chế trụ, con gái dạo gần đây được ăn ngon, có thêm chút da chút thịt rồi, mọi thứ đều phát triển theo chiều hướng tốt đẹp, cô ấy còn đang rất trân quý những ngày tháng này.
Cũng không hiểu tại sao chị dâu cả không chịu để mấy ngày tốt đẹp này trôi qua trong yên bình, nhất định đòi có được tiền trợ cấp của nhà mẹ đẻ, nhiều người không chừng cũng đang chê cười dèm pha cô ta ngốc nghếch.
Tống Sở đặt giỏ xuống rồi cũng đi ra ngoài cửa tìm cậu.
Chỉ còn lại chị dâu cả Tống đang thất thần ở nhà, cô ta vậy mà bị cả nhà cô lập rồi, biết dựa vào đâu bây giờ!
Nếu nhà mẹ đẻ của cô ta mà tốt đẹp thì cô ta đã có một chỗ dựa vững chắc rồi, tận tình chăm sóc họ mà sao giờ lại thành ra như vậy?
Anh cả Tống cũng không phải quá ngu ngốc, chỉ là quá nuông chiều cô ta mà thôi, kết hôn nhiều năm như vậy rồi, anh ta đương nhiên hiểu rất rõ vợ mình, nhìn biểu cảm của cô ta là biết ngay cô ta đang nghĩ cái gì.
Anh ta thở dài một hơi: “Ngày mai em quay về nhà mẹ đẻ mà suy ngẫm lại đi.”
“Anh thực sự muốn đuổi em đi sao?” Chị dâu cả Tống mạnh mẽ ngẩng đầu lên, không dám tin mà trừng mắt nhìn anh ta.
Anh cả Tống vò đầu cười cười: “Anh đột nhiên nhớ ra hôm nay quên chưa quét tước chuồng heo rồi, anh tới đó xem đây.”
Sau đó nhanh chóng chuồn đi luôn, chỉ còn lại chị dâu cả Tống ở trong sân giương mắt nhìn.
Lúc Tống Sở tới nhà họ Đường, nhà họ Đường cũng đang chuẩn bị ra ngoài đi tản bộ.
Hiện tại không có TV cũng không có điện thoại di động hay gì đó để giải trí, nên mỗi gia đình sau khi ăn cơm xong, sẽ đến gốc cây đa ở đầu thôn túm tụm lại tám chuyện với nhau.
Hôm nay chuyện được tám nhiều nhất với nhau đương nhiên là chuyện Tống Sở chở đồ về rồi.
Đường Phụng và Tống Hữu Phúc bị không ít người vây quanh, khen ngợi đủ kiểu về Tống Sở, rồi nói là muốn giúp đỡ bọn họ, xem có thể nhét mấy đứa con nhà mình vào nhà xưởng ép dầu để làm được không.
Đường Phụng kiêu ngạo cười lên khi được người khác tán dương khen ngợi, nhưng chuyện này thì không thể buông lỏng được, bà cũng không phải kẻ ngốc, sao có thể để bị mấy lời khen ngợi làm cho lung lay rồi kêu con gái cho người ta đi cửa sau được.
Tống Hữu Phúc lần đầu tiên nhận được sự tán dương nhiệt tình như vậy của mấy người trong thôn, ông nhịn không được mà có chút vui sướng, lúc có người tỏ ý muốn giúp đỡ, ông suýt chút nữa đã đồng ý rồi.
Đúng lúc đó thì nhớ ra nhà này đâu phải do ông làm chủ, nghĩ tới người con dâu cả ngày mai là bị đuổi về nhà mẹ đẻ rồi, đầu óc ông bắt đầu minh mẫn ra, ngượng ngùng cười cười rồi kiếm cớ đi chỗ khác.
Bác cả Tống cùng bác hai Tống vẫn lo em ba mình được khen mấy câu sẽ mềm lòng mà đáp ứng lung tung, thấy ông đã minh mẫn ra chút thì mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm một hơi, xem ra không chỉ cháu gái là có bản lĩnh, em ba cũng có chút tiến bộ rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận