Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 366. Bước chân này của em cũng lớn quá 2

Nghĩ như thế nào cũng cảm thấy không đáng tin cậy, cũng không biết Huyện phó Thịnh lo lắng và quyết định thế nào.
Nếu để cho những người ở huyện kia biết, sợ là sẽ hoảng sợ tới trợn mắt.
Tống Sở cười gật đầu: "Ừ, cảm ơn anh cả Quách đã nhắc nhở, em sẽ chú ý."
Cô biết kinh nghiệm và tuổi tác của mình sẽ gặp phải sự nghi ngờ rất lớn, nhưng đó cũng không phải vấn đề lớn lao gì, có Thịnh Thanh Dương ủng hộ, cô chỉ dùng mấy việc mà cô đã làm ra là có thể vững vàng ngồi lên vị trí Phó chủ nhiệm này.
Càng như vậy, trái lại cô càng cảm thấy có tình thử thách và thú vị.
Nhìn dáng vẻ tự tin của Tống Sở, Quách Quân vốn dĩ còn muốn khuyên vài câu bèn nuốt vào trong, " Vậy em làm cho thật tốt vào, nếu như có chỗ nào bọn chị có thể giúp đỡ, em cứ việc nói ra."
Bất kể là quan hệ thân thích, hay là tiềm lực của Tống Sở trong tương lai, nếu có thể giúp một tay, nhà bọn họ cũng sẽ không keo kiệt.
Thực ra đây cũng là sự thay đổi lớn nhất của Tống Sở trong mấy tháng gần đây, khiến người nhà họ Quách càng ngày càng có hảo cảm, nếu như đổi thành trước đây, Quách Quân sẽ không tin việc này, cũng sẽ không quản và nhắc nhở.
Chị dâu cả Quách cũng giật mình không thôi, cũng mang theo loại cảm giác bán tín bán nghi, nếu chuyện này là sự thật, vậy cô thật sự là không nói thì thôi đã nói thì ai nấy đều kinh ngạc.
lại ngồi một hồi, Tống Sở nhìn đồng hồ, "Chúng em ở khách sạn, chúng em về trước đây."
Quách Xuân tiếc nuối kéo Tống Sở, "Ở nhà là được rồi, hà tất gì phải ở khách sạn."
Tống Sở trả lời: "Không chỉ có em và anh tư, còn có vài người làm việc ở khu nuôi dưỡng, cho nên mới phải ở khách sạn."
"Vậy hay là ngồi thêm lát nữa?" Quách Xuân lại nói.
"Nay hơi trễ, lần sau vào thành phố em sẽ quay lại thăm mọi người." Tống Sở trấn an nói.
Lúc này Quách Xuân mới buông tay, "Được, vậy lần sau vào thành phố thì nhớ vào đây thăm chị."
Tống Sở gật đầu, sau đó chào tạm biệt với hai người anh cả Quách, lúc này mới đi về với anh tư Tống.
Mãi tới lúc Tống Sở đi rồi Quách Quân vẫn có chút không dám tin tưởng, "Quan hệ của em dâu em và Huyện phó Thịnh rất tốt à?"
Quách Xuân kiêu ngạo gật đầu: "Đương nhiên, nếu không có thể để Sở Sở nhà em đi làm Phó chủ nhiệm được sao?"
Quách Quân: "..."
Ở phương diện này anh ta cảm thấy mình và em gái có tiếng nói chung, vì vậy đứng dậy, "Bọn anh cũng đi về trước."
Không nhiệt tình giữ lại giống như là đối xử với Tống Sở, Quách Xuân ngáp một cái, một bộ dạng hai người đi nhanh đi, "Được, đúng lúc em cũng muốn mặc thử mấy bộ quần áo Sở Sở mua cho, cũng đi ngủ luôn."
Quách Quân: "..." Đây thật sự là em gái ruột hay sao?
Bên kia, lúc đi tới trước cửa khách sạn, Tống Sở giơ tay nhéo lỗ tai của anh tư Tống.
"Ai nha, đau quá, em gái em làm gì thế?" Anh tư Tống kêu lên oa oa.
Tống Sở lại nhéo thêm vào cái rồi mới buông ra, "Sau này đừng lắm miệng nữa."
Anh tư Tống ủy khuất không ngớt, "Anh cũng là vì giúp anh ba giành thể diện trước mặt anh vợ thôi."
Điều kiện của nhà họ Quách tốt, mọi người đều nói anh ba lấy chị dâu ba là lấy về một con phượng hoàng, cả nhà bọn họ cũng được dính chút ánh sáng.
Trước đây quả thực nhà bọn họ kém nhà họ Quách rất nhiều, nhưng bây giờ có em gái, nên khoe khoang tăng thể diện thì không thể rơi lại phía sau.
Anh tư Tống nhìn lén Tống Sở, phát hiện cô không thực sự tức giận, lúc này mới thầm nói: "Chúng ta phải làm thế nào để anh ba có thể ngẩng cao đầu ở nhà họ Quách, vừa nãy anh cả Quách nghe thấy em sắp đi tới ban kinh tế huyện làm Phó chủ nhiệm, thiếu chút nữa nạc nhiên tới rớt cả mắt đó sao? Hiệu quả rất tốt."
Tống Sở dở khóc dở cười, "Anh còn lý luận."
"Đương nhiên, anh đang giành thể diện cho anh ba đấy." Anh tư Tống ưỡn ngực.
Tống Sở liếc mắt nhìn anh ta, "Anh đừng cho là em không nhìn ra, anh rõ ràng là muốn khoe khoang."
Anh tư Tống lúc này mới cười hì hì : "Vẫn là em gái hiểu anh."
Nếu không phải là em gái muốn khiêm tốn, anh ta sớm đã khoe khoang với toàn thôn và đi nói cho mấy nhà máy đang hợp tác đều biết rồi.
Ai, không thể khoe khoang thực sự là khổ não mà!
Bạn cần đăng nhập để bình luận