Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 406. Cô không chơi được cái này 2

Cô lại chỉ dùng một câu mà đổi chủ đề nói: "Xưởng cơ giới bên này cũng có chút kéo chân sau, dung máy móc tương đối lạc hậu, kỹ thuật của công nhân cũng cần nâng cao, hiệu suất càng tương đối thấp, cho nên anh có thể đề xuất để cho xưởng cơ giới xây dựng them gây dựng lại, hoặc là trong huyện đơn độc xây một xưởng cơ giới kiểu mới."
"Sau này chúng ta cần tạo ra cái gì, xưởng cơ giới mới cũng có thể chế tạo bất cứ thứ gì. Giống như là xưởng xe đạp điện cũng không cần mở ra riêng lẻ, cứ trực tiếp hoàn thành ở bên trong là được."
Máy móc và dụng cụ cực kỳ quan trọng đối với sự phát triển của dự án xưởng mới, cô thực sự không muốn xưởng cơ giới huyện vẫn cứ kéo chân sau như vậy.
“Nếu như xưởng xưởng cơ giới trong huyện không tiếp thụ nổi, hoặc là người ở phía trên trong huyện không vậy thì trực tiếp tìm đến xưởng cơ giới tỉnh thành để hợp tác đi.” Cô lại nói thêm.
Mặc dù như vậy, thường xuyên đều có thể phải chạy đến xưởng cơ giới tỉnh thành, vận chuyển máy móc thiết bị cũng phải phiền phức rất nhiều, nhưng cũng lại có thể tiết kiệm hiệu suất, tính chế tạo thành công dụng cụ cũng lớn hơn.
Dù sao, dụng cụ xưởng cơ giới tỉnh, phương diện kỹ thuật cũng thành thục hơn rất nhiều.
Dĩ nhiên, cô càng hy vọng rằng trong huyện sẽ coi tâm đến phương diện kỹ thuật này hơn, xây dựng thêm và gầy dựng lại xưởng cơ giới, sau đó đi đào một ít nhân tài kỹ thuật mới, hoặc là trọng điểm đào tạo một nhóm nhân tài ở phương diện này, tích cực mua dụng cụ mới.
Có kỹ thuật để dựa vào thì sau này muốn hạng mục gì cũng không cần bó tay bó chân nữa, còn có thể phổ biến rộng rãi những kỹ thuật này đến cả nước, cùng nhau cải cách nâng cao kỹ thuật.
Cố Việt nhìn vào trong con ngươi nhuộm đầy ánh sáng của cô, Tống Tiểu Sở mỗi lần đều có thể cùng anh nghĩ ra điều gì đó.
Anh đưa tay cầm lên bức vẽ đã vẽ xong: "Tôi sẽ đi tìm gặp phó huyện Thịnh ngay bây giờ."
Tống Sở vỗ vai anh một cái: "Tôi ủng hộ anh, học thần Cố vĩ đại!"
Cố Việt khẽ cười, tiến tới bên tai cô nói: "Được rồi, vĩ đại."
Sau đó né người đi ra khỏi phòng làm việc.
Tống Sở giơ tay lên xoa xoa lỗ tai, giọng nói của người này sao mà có thể dễ nghe như vậy chứ.
Cố Việt đi ra ngoài, cô quay trở lại vị trí của mình rồi cầm lên một cuốn sách bài thi cao trung mà nhìn.
Kỳ thi cao trung và thi vào trường đại học ở thời đó của cô rất khác so với bây giờ, mặc dù cô đã từng là một học thần, nhưng vần phải xem thật kỹ từ đầu mấy lần mới có thể nắm chắc thi lên đại học.
Hơn nữa nếu muốn thi thì phải thi được thành tích tốt nhất.
Tan việc, Cố Việt cũng vẫn chưa trở về phòng làm việc, Tống Sở và Tống Bình về nơi ở trước.
Buổi trưa, cô nhín thời gian đi đến chỗ Hồ đại ca bên kia một chuyến, cầm theo lương thực, dầu, thịt và rau cải tới.
Vốn chính là quan hệ hợp tác cho nên những thứ mà Hồ đại bán cho các cô so sánh với bên ngoài thì phải rẻ hơn không ít.
Buổi trưa, Cố Việt thì đi mua được bếp và than, bởi vì có thân phận là cố vấn kỹ thuật của xưởng sắt thép, nồi sắt dao phay các loại đều mua đủ.
Tối nay các cô đã bắt đầu tự mình làm cơm.
Tống Sở không giỏi tài nấu nướng vì vậy nên đề nghị hỗ trợ nấu cơm.
Nhưng nghịch xong gạo đến lúc phải nấu cơm thì hoàn toàn bối rối, trực tiếp dung nồi nấu có thẻ khét không?
Cô lúc này mới muộn màng phát hiện ra, trước đây nấu cơm đều dùng nồi cơm điện, ở nhà cũng đều là mẹ cô hoặc là chị dâu hai nấu cơm, cô chưa từng thử qua.
Bây giờ đều là sử dụng bếp lò và nồi, cô không thể chơi được đến cái này.
Cố Việt vừa bước vào đã nhìn thấy Tống Sở đang cầm cái nồi với một dáng vẻ căm thù sâu nặng, đây vẫn là lần đầu tiên anh thấy cô như vậy.
Anh cảm thấy thật là đáng yêu.
“Có chuyện gì vậy?” Anh đi tới trước mặt cô, cười hỏi.
Tống Sở lúc này mới giống như là nhìn thấy cứu tinh vậy, mặt đầy oan ức trông mong nhìn anh: “Học thần Cố, tôi không biết nấu cơm, phải làm sao đây?"
Cố Việt nhìn thấy bộ dạng kia của cô, cảm thấy giống như là có một cái long chim trêu trọc ở trong lòng, cởi ống tay áo của áo sơ mi ra, xắn đến cánh tay, mang theo mấy phần cưng chìu nói: “Để tôi nấu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận