Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 596. Chuyện này cháu cũng đã nhìn ra 1

Ông Ngụy và Tống Sở ở chung thời gian dài, cũng tương đối hiểu biết cô, nếu không khẳng định sẽ suy nghĩ và cảm giác giống ba người Chu Dương.
Chuyện này thả tiếng ra ngoài, phỏng chừng ai cũng sẽ không tin.
Ông Ngụy nhìn Tống Sở cảm thán nói: “Sở Sở, nếu thật sự có thể đàm phán nhập vào một dây chuyền sản xuất hoàn chỉnh, cháu chính là đại công thần trong ngành công nghiệp dược phẩm chúng ta.”
Nói như vậy, sau này rất nhiều thuốc có thể sản xuất số lượng lớn.
Hiện giờ ngành sản xuất dược phẩm trong nước trình độ đều không cao, tỉ lệ sử dụng nguyên liệu càng thấp, đương nhiên giá cả cũng không đắt, nhưng là hiệu quả thuốc cũng hữu hạn.
Tống Sở bật cười: “Có phải công thần lớn hay không lớn con không sao cả, mấu chốt là không hy vọng chúng ta vất vả nghiên cứu phát minh thuốc, lại không sản xuất hàng loạt được, kia còn có ý nghĩa?”
Ông Ngụy tán đồng gật đầu: “Không tồi, không có cách nào đưa vào sản xuất hàng loạt, chuyện này thật sự quá khó tiếp thu.”
Cho nên ông ấy rất hiểu tâm trạng của Tống Sở, rốt cuộc thuốc hạ sốt kiểu mới liền gặp phải tình huống như vậy.
Càng đau lòng chính là, bởi vì không có cách sản xuất hàng loạt, có bao nhiêu trẻ em phát sốt bỏ lỡ cơ hội trị liệu, do đó lưu lại di chứng.
Tuy rằng cảm thấy cái gọi là dây chuyền sản xuất hoàn chỉnh của Tống Sở khả năng không lớn, nhưng ba người Chu Dương cũng sinh ra một loại hy vọng xa vời.
Nếu thật sự thành công thì sao? Nhưng vẫn cảm thấy hy vọng không lớn, haizz!
Tống Sở ở lại phòng thí nghiệm cùng mấy người ông Ngụy ngồi nghiên cứu thảo luận về phương diện sản xuất thuốc đến trưa, cùng nhau ăn cơm ở nhà ăn Hoa đại, cô mới rời đi.
Nguyên bản thứ hai chuẩn bị thăm nhà họ Cố, nhưng cha Cố đi công tác, ba ngày sau mới trở về, ông nội Cố cũng đang bận chuyện quan trọng, cô liền chủ động nói mấy ngày nữa lại tới thăm.
Sau đó đi thăm ông Lộ.
Chuyện lúc trước, ông Lộ xem như lập công lớn, sau khi trở về liền vẫn luôn được người bảo vệ.
Chờ sau khi cuộc vận động kia hoàn toàn kết thúc, trước tiên ông ấy về lại cương vị công tác, khôi phục chức vụ viện trưởng viện Đông y số 1.
Con rể ông ấy bởi vì cấu kết đặc vụ của địch bị giam giữ, con gái ông ấy còn bởi vậy càng oán giận.
Bảo ông ấy nghĩ cách cứu người ra, nếu không sẽ không nhận người cha là ông nữa.
Chuyện này cũng khiến ông Lộ tức đến ngã ngửa, lần đầu tiên chủ động đuổi con gái ra khỏi nhà, đoạn tuyệt quan hệ.
Lúc sau con gái ông ấy lại thường xuyên tới cửa làm loạn, ông ấy thật sự là tâm mệt lợi hại, liền dọn tới ký túc xá công nhân viên chức của bệnh viện, nếu đối phương tới nháo liền khiến cho bảo an trước tiên ngăn lại.
Bởi vậy Tống Sở trực tiếp đến viện Đông y số 1 tìm ông Lộ.
Đã gọi điện thoại trước, Tống Sở trực tiếp đi đến văn phòng viện trưởng.
Ông Lộ đang nói chuyện cùng một người đàn ông trên dưới 50 tuổi, nhìn qua tương đối có khí thế.
Cửa cũng không khoá, Tống Sở trước gõ gõ.
Ông Lộ ngẩng đầu nhìn đến là Tống Sở, lập tức lộ ra một cái tươi cười từ ái: “Sở Sở tới rồi, mau tới đây ngồi.”
Tống Sở đi qua ngồi đối diện ông, cách mặt người đàn ông kia hai vị trí: “Con chào thầy!”
“Đã lâu không gặp con.” Ông Lộ cười tiếp tục: “Để thầy giới thiệu cho con, vị này chính là ông bạn già của thầy Tống Ích, ông ấy cũng là Bộ trưởng Bộ kinh tế đối ngoại, chuyên môn phụ trách dẫn dắt đầu tư, xuất nhập khẩu,...”
“Đây là Tống Sở trước kia tôi nhắc tới với ông, học sinh tôi nhận lúc bị giáng chức.” Ông ấy lại giới thiệu với Tống Ích.
Tống Sở dẫn đầu cười tiếp đón: “Cháu chào bộ trưởng Tống!”
Tống Ích nghiêng đầu nhìn Tống Sở cười nói: “Gần đây tôi nghe không ít tiếng tăm của đồng chí Tống, nay khó được có thể gặp được.”
“Ông nghe được cái gì?” Ông Lộ có vài phần hứng thú.
Tống Ích trả lời: “Đương nhiên là thuốc hạ sốt mới do đồng chí Tống chủ đạo nghiên cứu phát minh, bất quá tôi thật không nghĩ tới cô bé lại còn là học sinh của ông, tôi chỉ biết cô bé là học sinh của ông Ngụy.”
Ông Lộ đương nhiên biết chuyện thuốc hạ sốt, vẻ mặt kiêu ngạo cười nói: “Tôi nhận Sở Sở làm học sinh trước ông Ngụy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận