Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 711. Dự định trước đã thành thật rồi 2

“Được, hai ngày này chúng tớ sẽ chuẩn bị cho đáo cho vấn đề này, dây chuyền thì làm phiền cậu lo rồi.” Nhà mấy người Tiêu Nguyệt cũng có điều kiện, tìm xưởng hay gì đó đều là chuyện nhỏ.
Mấy người bắt đầu bàn luận xung quanh vấn đề công ty dệt gia dụng Tống Sở truyền bá rất nhiều những quan điểm mới cho những cô gái này, để bọn họ được đả thông tư tưởng, thu lại nhiều lợi ích.
“Sở Sở, sau này chúng ta có tiền rồi, nếu như muốn mở công ty mỹ phẩn, bản thân phải tự nghiên cứu sản phẩm sao?” Phỉ Đình vẫn rất tâm huyết với vấn đề này.
Tống Sở cười đáp: “Sau khi Đại học trở lại, những người tài ở phương diện này tự nhiên sẽ có thôi.”
“Sau này mình sẽ nghiên cứu về thực vật, nếu như tương lại các cậu có ai muốn mở công ty mỹ phẩn thì mình có thể làm cố vấn kỹ thuật, dẫn dắt đoàn đội nghiên cứu sản phẩm trang điểm và dưỡng da. Chúng ta cũng có thể nỗ lực vươn ra thế giới, trở thành thương hiệu quốc tế về chăm sóc da và trang điểm cao cấp.”
Trước đây cô có nghiên cứu về sản phẩm dưỡng da và sản phẩm trang điểm, trong không gian cũng có không ít tài liệu và các số liệu về vấn đề này.
Sau này các thương hiệu lớn ở phương diện này đều đến từ nước ngoài, giá thành cũng cao hơn rất nhiều so với sản phẩm dưỡng da và trang điểm trong nước.
Nếu như các cố có điều kiện, vậy thì tại sao không thử vượt qua hàng nước ngoài. Chúng ta cũng có thể tạo nên một thương hiệu mỹ phẩm tốt trên thế giới, dù sao mấy cái công thức mà cô nắm trong tay dùng rất tốt, cũng có thể mang lại sự may mắn cho các đồng bào giới nữ.
Đôi mắt Phỉ Đình bỗng sáng lên: “Vậy thì cứ nói thế trước đã nhá, Sở Sở cái chức cố vấn kỹ thuật mình tạm bàn giao cho cậu trước đây.”
Kỹ thuật của Tống Sở có thể tin tưởng tuyệt đối.
Mấy người Hoắc Dao cũng cười nói: “Không thể để mình cậu chốt đơn được, chúng mình cũng muốn chốt đơn Sở Sở.’
“Sở Sở, chúng mình muốn đầu tư vào tương lai của cậu.” Mấy cô gái cười pha trò.
Bây giờ lời nói này đã trở thành trích dẫn cổ điển ở thủ đô.
Tống Sở thấy mấy cô gái hứng thú ngất trời, tràn đầy sức sống thanh xuân thì nhẹ cười: “Được, mình để các cậu đầu tư.”
Mấy người ăn cơm xong thì đi xem một bộ phim rồi mới ai về nhà nấy.
Mấy ngày sau đó, Tống Sở khá bận, bàn chuyện dây chuyền sản xuất mới nhất với Jonas, đi cùng mấy người Phỉ Đình xem xét công xưởng, viết mấy phương án xây dựng xưởng với đơn đề nghị.
Những thứ còn lại giao cho mấy người Phỉ Đình trực tiếp đi làm, như thế bọn họ mới có thể trưởng thành, tích lũy được kinh nghiệm.
Tiền ở thời đại này không bị mất giá, giá trị vẫn còn khác cao, dẫu sao mấy khoản tiền này đều có thể mua được cái ăn, rất nhiều gia đình một tháng cũng chỉ có tiêu 10 20 hào.
Vì thế cô đầu tư 30 vạn, mấy người Phỉ Đình gom lại 270 vạn. Đối với mức giá trước đây, dầu tư 300 vạn tệ đã được coi là không ít rồi.
Đây cũng là công ty hàng đầu trong lĩnh vực này, vì thế dây chuyền sản xuất nhập khẩu cũng phỉa là tốt nhất, nếu không thì 100 vạn đổ lại là có thể mở công ty rồi.
Xưởng dệt gia dụng cũng đã thực hiện được bước đầu tiên, Phi Lân và những người khác cũng đã đưa quyết định về hạng mục hội sở.
Bên này muốn khai triển thì khá phức tạp, đầu tiên phải tìm một tòa nhà mặt đất thích hợp, Tống Sở cũng được ra không ít ý kiến cho bọn họ, còn làm một bản phương án cho họ xem, khoản đầu từ 300 tệ cũng đến rồi.
Mặc du Phỉ Lân và những người khác nhận được sự ủng hộ từ gia đình, nhưng bỏ ra mấy trăm tệ cũng không dễ dàng gì, đều nghĩ cách bản thân cứ vay trước để đầu tư.
Ngưởi bỏ ra nhiều nhất là Phi Lân 500 vạn, những người khác có từ 100 dến 400 vạn, anh tư nhà họ Tống trở thành nhà đầu tư lớn thứ ba.
Đây cũng là nguyên nhân mà Tống Sở bỏ ra 300 vạn tệ, muốn chơi lớn thì bên bọn họ cũng chẳng thể nhỏ từng giọt, đối với hội sở cô thấy rất khả quan.
Trong thời gian Tống Sở bộn bề công việc, Jaques và những người khác để lại cho cô cách thức liên lại xong thì về nước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận