Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 114. Tôi giống người như vậy sao? 2

Hoắc Khải kéo người trên đất dậy rồi kìm hãm lại, áp lên một chiếc xe jeep đậu cách con hẻm không xa.
Bên khác, Tống Sở và chị dâu ba Tống vừa đạp xe vừa nói chuyện.
Chị dâu ba Tống phản ứng chậm nửa vòng: “Sở Sở, vừa nãy người sơ mi trắng kia có phải nói anh ta tên Thịnh Thanh Dương?”
Tống Sở gật đầu cười nói: “Đúng vậy, thế nào, chị dâu ba quen anh ta?”
“Cảm thấy cái tên này rất quen.” Chị dâu ba Tống nhớ kỹ lại một chút, cuối cùng nhớ ra rồi: “Ai da, chị biết anh ta là ai rồi.”
“Em đoán anh ta có thân phận gì?” Cô ta cười hỏi một cách thần bí.
Tống Sở suy nghĩ, hỏi thử: “Lẽ nào anh ta là vị phó huyện trưởng vừa đến đây chưa bao lâu kia?”
Chị dâu ba Tống trợn to mắt: “Sao em biết?”
Nhìn dáng vẻ khi nãy, em dâu là lần đầu gặp mặt đối phương mà!
Tống Sở bật cười: “Em đoán ra đó.”
Thấy vẻ mặt tò mò của chị dâu ba cô, cô giải thích: “Hôm nay em đến nhà máy cơ giới, đúng lúc nghe hai chủ nhiệm nói chuyện, nhắc đến phó huyện trưởng trong huyện rất trẻ tuổi. Chị lại hỏi như vậy, em liên hệ hai cái lại với nhau.”
Đây cũng không phải lừa gạt chị dâu ba, hôm nay cô nghe chủ nhiệm Thạch nói chuyện với chủ nhiệm Trương nên chú ý đến, nghe đại khái ý của hai người chính là, phó huyện trưởng mới đến có chống lưng, nhưng không biết tại sao lại chạy đến cái huyện lạc hậu này của bọn họ làm cán bộ.
Cha của chị dâu ba cô làm lãnh đạo trong huyện, bình thường hẳn là sẽ có cùng tập trung với phó huyện trưởng, đoán chừng cũng là vì Thịnh Thanh Dương quá trẻ, mới được nhắc tới trong nhà, để chị dâu ba nghe được.
Trong mắt chị dâu ba Tống nhìn Tống Sở lộ ra một chút tôn sùng chưa từng có: “Sở Sở, em thật sự quá lợi hại, quá thông minh, cái này cũng có thể đoán ra được.”
Xem ra em dâu không những chỉ có sức lực mạnh, còn không phải thông minh bình thường.
Sau thời điểm then chốt được Tống Sở anh hùng cứu được, cảm giác của Quách Xuân với cô đã hoàn toàn thay đổi, càng thân thiết hơn rất nhiều.
“Vị phó huyện trưởng này thật là trẻ tuổi.” Trước đây lúc Tống Sở nghe chủ nhiệm Thạch nhắc tới, còn cho rằng thế nào cũng hơn ba mươi tuổi, nhưng vừa nãy gặp cũng chỉ là dáng vẻ hai mươi lăm, hai mươi sáu.
Trẻ tuổi như vậy đã nhảy dù thẳng từ trên xuống làm phó huyện trưởng, chống lưng trong nhà nhất định rất vững vàng.
Tiếng của chị dâu ba Tống nhỏ lại một chút: “Nghe nói là lấy tiếng gia đình đại cán bộ Kinh Thành đến, hơn nữa vừa đến đã bắt đầu nắm vững kinh tế. Nhưng huyện này của chúng ta có thể làm tốt kinh tế gì, cuối cùng cũng sợ là làm loạn lên.”
Tống Sở biết với tính tình và nhận thức của chị dâu ba cô, nhất định không nói ra hai câu phía sau được, rõ ràng là nghe được từ trong nhà.
Chủ quản kinh tế sao? Xem ra công việc phát triển của vị phó huyện trưởng Thịnh này không phải thuận lợi lắm.
Ngoài ra Hoắc Khải kia nếu cô đoán không sai, hẳn là người của bộ vũ trang.
Khóe môi Tống Sở cong lên, xem ra hôm nay vận may vẫn không tệ.
Hai người đã đến xưởng trang phục rất nhanh, chị dâu ba Tống quen đường tìm đến phòng làm việc của công đoàn.
Đứng ở cửa vừa nhìn đã thấy được người muốn tìm, chị dâu ba Tống gọi: “Chị ba.”
Quách Hà nhìn thấy em gái nhà mình đứng ở cửa mà ngây ra, đứng dậy đi ra: “Sao em đến đây?”
Chị dâu ba Tống kéo Tống Sở qua cười nói: “Hôm nay em dẫn Sở Sở qua tìm chị đây.”
Quách Hà chuyển ánh mắt đến Tống Sở, cô ta không có ấn tượng tốt lắm với người nhà chồng của em gái, lại tò mò trước đây quan hệ của em gái và vị em dâu này có chút bế tắc, sao hôm nay lại tốt như vậy?
Nhưng trên mặt lại không biểu hiện ra: “Tiểu Tống tìm tôi có việc gì?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận