Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 941. Cô đúng là phúc tinh hàng thật giá thật 2

"Bởi vì có các anh của cháu ra ngoài làm ăn gây dựng sự nghiệp thành công, cho nên trong thôn cũng có mấy thanh niên cùng nhau thuê một mảnh đất để chuẩn bị trồng cây ăn quả, còn nói còn muốn tím Kiến Quân để lấy kinh nghiệm nữa."
Anh cả Tống cười nói: "Không thành vấn đề, cứ để bọn họ tới tìm cháu, đến lúc đó cháu sẽ để họ trồng một số giống trái cây mới, tuyệt đối không cần lo lắng chuyện bán ra."
Những cây cam, bưởi, nho, táo, cherry do em gái anh ấy dẫn người tới chiết, khắp nơi trên toàn quốc đều có thương nhân tìm tới bọn họ chủ động mua, bọn họ cũng cung không đủ cầu.
Có thể giúp đỡ thanh niên trong thôn, anh ấy cảm thấy vô cùng vui mừng.
Đường Dân vui mừng gật đầu: "Được, có lời này của cháu là được rồi."
Hiện tại sau khi cải cách, xung quanh thôn có không ít thanh niên đều ra ngoài làm thuê rồi, bọn họ vẫn hy vọng người của thôn có thể ở lâu thêm một chút.
Khu nuôi dưỡng có một nhóm người, sau này trồng cây ăn quả sẽ giữ được thêm một nhóm người nữa là đã ổn rồi.
Đám người Tống Sở đưa quà tới tặng cho hai nhà, trong thôn ai có quan hệ tốt cũng sẽ có quà, quan hệ bình thường cũng được tặng không ít kẹo đường.
Đám người bác gái thì chủ động giúp đỡ quét tước vệ sinh nhà cửa, thực ra hai năm này cứ cách một khoảng thời gian là bọn họ đều tới lau dọn nhà cửa.
Cơm tối ăn ở nhà họ Đường, người nhà họ Tống cũng được gọi tới, ngồi mấy bàn ở trong sân.
Bây giờ Đường Hữu Hoa làm ăn với anh tư Tống, đã lên tới chức quản lý, trừ tiền lương mỗi tháng ra thì tiền thưởng cũng không ít.
Anh ấy cũng còn đang học đại học, nhưng mà lại xin nghỉ để về quên, biết đám người Tống Sở hôm nay sẽ về nên mua trước rất nhiều thịt và rau.
Cả gia đình ăn cơm uống rượu vừa nói vừa cười, còn náo nhiệt hơn năm ngoái.
Ngày hôm sau, đám người Đường Phụng lại ra trước cửa nhà, mọi người nhìn thấy bà ấy thay đổi lớn như vậy, nghe nói bà ấy chuyên may quần áo cho phu nhân giàu có ở thủ đô, phụ nữ trong thôn đều rất ước ao.
Đương nhiên, cũng có khá nhiều người lớn tuổi cổ hủ không quen với trang phục của Đường Phụng, nhưng mà cũng biết điều không nói thẳng trước mặt.
Tổng thể mà nói, lần về quê này cảm thấy vẫn rất tốt.
Ở trong thôn ở hai ngày thì tới huyện.
Cả gia đình đi chào hỏi nhà mẹ đẻ của chị dâu ba Tống, nhận được sự chào đón nhiệt liệt, mọi người cùng nhau ăn cơm tối.
Tiếp đó người nhà họ Cố cũng tới rồi, Tống Bình quay về chuẩn bị hôn lễ.
Bây giờ Đường Phụng khá thời thượng, sau khi mở phòng thiết kế thời trang cao cấp, cứ cách hai ba tháng thì sẽ ra nước ngoài một lần, đi xem thử cách may quần áo nước ngoài, lấy thêm kinh nghiệm.
Bà ấy tương đối có thiên phú ở lĩnh vực thiết kế thời trang, tư tưởng cũng càng ngày càng rộng mở, bởi vậy tự mình thiết kế áo cưới, tây trang và lễ phục kiểu tây cho Tống Bình và Cố Diên.
Ở thời đại này trong thôn mà mặc váy cưới thì không thích hợp, cho nên này kết hôn Tống Bình sẽ mặc bộ lễ phục thêu màu đỏ, Cố Diên cũng mặc bộ lễ phục màu đỏ.
Nam anh tuấn quý khí, nữ dịu dàng mỹ lệ, nhìn qua rất xứng đôi.
Thực ra ai cũng không ngờ Tống Bình tái giá mà có thể lấy được người tốt thế này, mọi người cũng chẳng xa lạ gì với Cố Diên nữa, là nhân vật lớn thường xuyên lên TV.
Phụ nữ và cô gái chưa kết hôn trong thôn đều rất ngưỡng mộ Tống Bình, lần gả này cũng tốt quá.
Đồng thời cũng cảm thán, có quan hệ tốt với Tống Sở dường như không ai là kém cả, cô thật đúng là phúc tinh hàng thật giá thật.
Bây giờ điều kiện nhà họ Tống tốt rồi, lại còn rất vui vẻ, cho nên trực tiếp bày tiệc ở cửa thôn, ai muốn ăn thì đều có thể tới, đồ ăn lại còn ngon, có cá có thịt, mọi người đều khen không ngớt.
Sau khi biết Lý Đông biết thì ngày tổ chức hôn lễ cũng len lén tới xem, nhìn thấy Tống Bình mặc bộ đồ đỏ xinh đẹp mỹ lệ, anh ta cảm thấy tim mình giống như bị người ta khoét mất.
Trước đây còn nghĩ là có thể làm hòa với Tống Bình, nhưng sau khi nhìn thấy Cố Diên vừa có thân phận không đơn giản vừa ưu tú thì bản thân anh ta không dám so sánh, thật tự ti.
Quãng đời còn lại chỉ còn lại dư lại đau khổ mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận