Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 83. Vậy là thành công rồi? 1

Tống Sở không nói thẳng là đổi đồ, mà khen trước một phen.
“Chủ nhiệm Lý, xưởng dệt của các ông là doanh nghiệp dẫn đầu trong huyện chúng ta, từ lãnh đạo đến công nhận mỗi ngày đều phấn đấu ở tuyến đầu, sản xuất ra nhiều vải như thế, để cho càng nhiều người mặc được quần áo, các ông vì nhân dân phục vụ, vì đất nước cống hiến, đáng để chúng tôi kính trọng.”
Chủ nhiệm Lý không ngờ Tống Sở biết nói những lời này, thấy trên mặt cô thật sự mang theo vẻ kính trọng, ông ta có chút kiêu hãnh.
Đừng thấy bọn họ là một xưởng dệt, thì không giống như lời Tống Sở nói, để càng nhiều người mặc được quần áo, chính là vì nhân dân phục vụ, vì đất nước cống hiến.
Nụ cười trên mặt ông ta càng tươi: “Vì nhân dân phục vụ, điều nên làm.”
Tống Sở cười nói: “Người trong thôn chúng tôi bái phục những công nhân vì nước, vì người dân phục vụ như các ông đây.”
“Các ông cống hiến cho đất nước, nhưng chúng tôi không giúp được gì, nghĩ đến các ông ngày thường vất vả như thế, nhưng ăn dầu lại rất eo hẹp, trong lòng chúng tôi cũng khó chịu. Đúng lúc sau núi của thôn chúng tôi vừa phát hiện một mảnh cây chè dầu lớn, có thể ép ra không ít dầu, cho nên chúng tôi muốn mỗi tháng gửi ít dầu cho công nhân xưởng các ông.”
“Thiếu gì cũng không thể để các đồng chí công nhân thiếu dầu ăn.” Cô nói chuyện hăng hái, tác phong ngay thẳng.
Nụ cười trên mặt chủ nhiệm Lý càng tăng: “Nhận thức của tiểu đồng chí như cô đây rất cao đấy.”
“Mỗi tháng các người thật sự gửi dầu cho chúng tôi? Không cần tiền?” Ông ta hỏi điểm chính.
Tuy bị lời của Tống Sở tâng bốc rất vui và tự hào, nhưng ông ta cũng không phải kẻ ngốc, trên đời không có chuyện quá tốt như vậy.
Tống Sở gật đầu: “Đã nói là tặng phúc lợi cho đồng chí công nhân rồi, sao có thể lấy tiền chứ? Đương nhiên không cần.”
Tiếp đó chuyển chủ đề nói: “Chuyện là nhà xưởng ép dầu của chúng tôi vẫn còn không ít thôn dân giúp đỡ, bọn họ muốn để cho các đồng chí công nhân ăn được dầu mà ngay cả công điểm cũng không cần nữa, nếu xưởng các ông có vải vóc bị lỗi không bán ra được, có thể cho bọn họ một chút làm quà thăm hỏi.”
“Cũng như thay mặt đồng chí công nhân rất quan tâm đến đồng chí thôn dân chúng tôi, công nông thân như một nhà mà, bọn họ kiên định rất vui vẻ, ép dầu càng hăng say.”
Tống Sở biết hàng không hợp lệ trong những xưởng này chủ yếu gọi là “Hàng lỗi”, những thứ này đều để lại cho người mình dùng hoặc cầm đi tặng người khác.
Chủ nhiệm Lý nghe xong lời này, sao còn không biết tính toán của Tống Sở, đây là định để bọn họ dùng vải đổi dầu đấy.
Nhưng tiểu đồng chí này rất thú vị, tâng bốc tặng phúc lợi cho bọn họ trước, còn thăm hỏi đồng chí công nhân, bỗng chốc đã nâng giao dịch lên đến độ cao công nông thân như một nhà, nếu bọn họ từ chối, há chẳng phải là phụ ý tốt của đồng chí nông dân sao?
Vả lại, bây giờ công nhân trong xưởng ăn dầu rất eo hẹp, có thể không cần phiếu dầu và tiền, mỗi tháng dùng chút vải tồn đọng trong xưởng đã có thể đổi lấy dầu, cớ sao không làm chứ.
Không thể chỉ nhận lòng tốt của đồng chí nông dân, cũng phải thăm hỏi đồng chí nông dân đàng hoàng, bọn họ đều là vì công nông thân như một nhà, nói như vậy không sai.
Chủ nhiệm Lý cười nói: “Tiểu đồng chí nói đúng, có những đồng chí nông dân các người nghĩ cho chúng tôi, chúng tôi thật sự rất vui, cũng sẽ cố gắng cống hiến cho đất nước, cho nhân dân hơn.”
“Các người tặng phúc lợi cho công nhân chúng tôi, chúng tôi cũng không thể phụ lòng tốt của mọi người, tại đây tôi đại diện toàn bộ người của xưởng cảm ơn mọi người.”
“Bình thường các người may quần áo, vải vóc rất túng thiếu, chúng tôi cũng rất quan tâm đến cuộc sống của đồng chí nông dân, tôi quyết định mỗi tháng tặng một lượng vải vóc cho mọi người làm quà thăm hỏi, công nhân chúng tôi và nông dân là người một nhà, đoàn kết mới có thể phục vụ cho đất nước, cho nhân dân tốt hơn.” Ông ta cũng nói với vẻ mặt đầy chính trực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận