Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 705. Căn bản là không được 2

Tống Ích cũng dẫn người đến Hoa Đại, định tìm ông Ngụy nói chuyện, mời đối phương giúp đỡ ra mặt làm hòa với Tống Sở.
Ông cũng nhìn ra, thái độ của Jacques và Ô Lí hoàn toàn quyết định ở Tống Sở.
Người có mặt lần lượt rời đi, cuối cùng chỉ còn lại công ty của hai cha con kia, và vài công ty khác chưa đấu thầu được thiết bị.
“Ông Lưu, hôm nay ông thật sự kích động rồi, hạng mục lúc trước chúng ta thảo luận, tôi thấy vẫn là tạm dừng đi.” Một người trong đó tiến lên trước thở dài nói.
Bây giờ ai cũng nhìn ra, công ty dược phẩm của nhà họ Lưu có thuốc viên.
Một người khác cũng tiến lên nói: “Gần đây công ty chúng tôi căng thẳng, hợp đồng nguyên liệu chúng ta bàn bạc lúc trước cũng đình chỉ đi.”
Ông ta thật sự sợ sau khi cung cấp nguyên liệu cho dược phẩm Lưu thị, đối phương căn bản không còn tiền thanh toán nữa.
Chủ tịch Lưu trợn lớn hai mắt nhìn hai người: “Bây giờ các người muốn giậu đổ bìm leo?”
“Đây cũng không phải là giậu đổ bìm leo, ai bảo ông cứ phải đắc tội đến người không thể đắc tội chứ, ông xem bây giờ ai còn dám đứng về phía ông? Đó chính là đối nghịch với cả ngành dược phẩm.” Người ban đầu nói chuyện trước đây cũng có quan hệ không tệ với chủ tịch Lưu, cho nên mới nói thật.
Ngoài ra ông chủ kia cũng nói: “Không sai, bây giờ ông cũng phải nhìn ra rồi, chúng ta làm dược phẩm hay các ngành liên quan, chọc ai cũng không thể chọc Tống Sở, người ta không chỉ có nhà họ Cố làm chống lưng, bản thân cũng là người không để cho người ta chọc đến.”
“Có khi nào ông thấy người phụ trách của những công ty nước ngoài này có thái độ tốt như vậy? Bảo vệ như vậy với ai chưa? Ngần ấy năm chỉ có Tống Sở làm được, chứng tỏ cô ta thật sự có vài phần bản lĩnh, ban nãy ông thật sự quá bốc đồng rồi.”
“Còn có thằng nhóc nhà ông, đụng đến ai không đụng, cứ đụng đến Tống Sở, đừng nói là chuyện hội gặp mặt lần này, nhưng nhà họ Cố cũng là người dược phẩm Lưu thị các ông chọc đến được?”
“Đúng vậy, dù Bao Hải có làm sao cũng có nhà họ Bao chống lưng, xảy ra chuyện người ta còn có thể nghĩ cách, con trai ông cũng dám đụng đến cháu dâu nhà họ Cố, quả là nhổ râu trên miệng cọp.”
Lúc này chủ tịch Lưu thật sự sốt ruột và hối hận: “Tôi căn bản không ngờ Tống Sở kia có năng lượng lớn như vậy, bây giờ tôi cũng ân hận rồi!”
“Các ông nói xem nếu tôi tìm Tống Sở xin lỗi, còn có thể cứu vãn không?” Bây giờ ông ta cũng biết bản thân đã đắc tội với người vốn không thể đụng đến, Tống Sở rất có khả năng đè chết cọng rơm như công ty bọn họ.
Dược phẩm Lưu thị bọn họ đã làm mất lòng Tống Sở, muốn hoạt động tiếp trong ngành này, căn bản là không được.
Thật ra công ty cũng không phải của một mình ông ta, mà là của hai người bạn khác chung vốn làm, chỉ là ông ta là cổ đông lớn nhất, xảy ra chuyện như vậy, ông ta cũng không cách nào ăn nói với hai người.
“Ông có thể đi thử, nếu Tống Sở có thể tha thứ cho ông, đồng thời giúp ra mặt chào hỏi, vậy chuyện vẫn có đường cứu vãn.” Mấy người trên miệng nói như vậy, nhưng trước đó cũng nhìn ra thái độ của Tống Sở, cô gái này không phải hiền lành, khả năng tha thứ sẽ không lớn lắm.
Thật ra mọi người đều không ngờ, Tống Sở sẽ bá đạo mạnh mẽ như vậy, cũng nhận thức được không thể xem cô là cô gái chưa đến hai mươi tuổi mà đối đãi, cảm thấy cô còn trẻ mà dễ bắt nạt.
Người nghĩ như vậy, cuối cùng phải xui xẻo.
“Ông Lưu ông tự lo liệu đi, chúng tôi đi trước!” Mấy người cuối cùng có mặt cũng rời khỏi hội trưởng, rõ ràng không muốn qua lại nhiều với chủ tịch Lưu, chỉ lo một khi không cẩn thận sẽ bị giận chó đánh mèo.
Không còn cách nào, có rất nhiều lúc, bạn không còn cách nào không cúi đầu với hiện thực.
Cuối cùng chỉ còn lại chủ tịch Lưu và con trai ông ta, cùng với thư ký và hai công nhân của công ty dẫn đến.
Trong lòng ba người thư ký cũng không vui, lúc trước bọn họ cảm thấy chủ tịch Lưu quá nuông chiều con trai rồi, sớm muộn cũng có khả năng xảy ra chuyện, ai ngờ quả nhiên đã xảy ra chuyện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận