Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 454. Tuyên bố chủ quyền 2

Vốn dĩ anh ta vẫn còn ôm tình cảm mãnh liệt và hy vọng rất lớn muốn theo đuổi Tống Sở, nhưng bây giờ thấy biểu hiện thân mật và mập mờ giữa Tống Sở và Cố Việt, đột nhiên anh ta không còn quá chắc chắn nữa, càng cảm thấy mình như là bị giội một chậu nước lạnh.
Trong lòng anh ta không có mùi vị gì, trên mặt vẫn lộ vẻ vui cười nhìn Tống Sở nói: “Cố Việt gọi cô là Tống Sở à?”
Tống Sở gật đầu cười đáp: “Đúng vậy, cái này là cách gọi đặc biệt mà anh ấy gọi tôi, tôi gọi anh ấy là học thần Cố cũng là biệt danh.”
Bây giờ hầu như người ở toàn thôn, người có quen biết, hoặc là bạn bè cũng sẽ gọi cô là Sở Sở, cho nên đối với cô tên gọi này, cùng với việc gọi là Tống Sở cũng không khác nhau lắm.
Nhưng cô chỉ cho phép một mình Cố Việt gọi cô là Tống Sở, cũng chỉ để cho một người gọi Cố Việt là học thần Cố.
Nụ cười trong mắt Cố Việt càng nồng đậm: “Đúng vậy, cái này là biệt danh chúng tôi gọi nhau.”
Nghiêm Phi: “…”
Mùi vị bị ăn thức ăn cho chó, cũng không khó chịu giống như vậy.
Rất nhanh thức được đưa lên, tốc độ ăn của Tống Sở so với hai người họ nhanh hơn rất nhiều.
Mới qua mười phút đã ăn xong rồi, cô giơ tay lên nhìn đồng hồ đeo tay một cái rồi nói với hai người họ: “Tôi còn có chút việc nên đi trước, các anh cứ từ từ ăn, nhân tiện nói chuyện cũ nữa.”
Trước đó Nghiêm Phi mời cô đi ăn, cô vốn dĩ đã chuẩn bị từ chối.
Có điều là học thần Cố bất ngờ quay lại, hai người cùng nhau mời cô đi, lúc này cô mới đồng ý.
Cô không muốn làm ảnh hưởng đến việc hai người nói chuyện cũ, có điều là lại muốn tuyên bố chủ quyền ở trước mặt Nghiêm Phi, biểu thị trong tối ngoài sáng, Cố Việt đã có chủ, em gái của anh cũng đừng nhớ nhung nữa.
Nên lúc này mới đi theo ăn một bữa cơm, bây giờ cũng đã tuyên bố chủ quyền xong, dĩ nhiên là phải để lại không gian cho hai người nói chuyện cũ thật lâu.
Cố Việt biết đây là Tống Sở cho bọn họ không gian nói chuyện, cũng không từ chối nói: “Được, buổi tối tôi sẽ đến tìm cô.”
Bây giờ suy nghĩ của Nghiêm Phi có chút rối loạn: “Cô đi làm việc đi, tạm biệt!”
Tống Sở vẫy tay với hai người một người, rồi xoay người rời khỏi tiệm cơm quốc doanh.
Thấy bóng lưng của cô biến mất, Nghiêm Phi thu hồi ánh mắt, hỏi Cố Việt: “Cậu và Tống Sở chỉ là quan hệ đồng nghiệp ư?”
Mặc dù hỏi như vậy, nhưng thật ra chính anh ta cũng không tin.
Có đồng nghiệp nào mà lại mập mờ như vậy sao? Anh ta cũng không thấy Tống Sở thân thiết với những đồng nghiệp khác như vậy.
Cố Việt không chỉ có chỉ số thông minh cao, mà chỉ số cảm xúc cũng tương đối cao nữa, nhướng mày nhìn Nghiêm Phi, hỏi ngược lại với ý vị thâm thúy: “Cậu rất quan tâm đến quan hệ của tôi và Tống Sở vậy?”
Bởi vì anh hiểu rõ Nghiêm Phi, người này nhìn qua ở chung với ai cũng khá điềm đạm, thực tế đối với những người mà anh ta không thèm để ý lại rất lạnh nhạt, âm thầm căn bản sẽ không quan tâm đến.
Nghiêm Phi lấy ra điếu thuốc đưa cho Cố Việt, Cố Việt lắc đầu không muốn, nên anh ta tự châm cho mình một điếu: “Ừ, tôi rất quan tâm.”
Cố Việt buông đũa xuống, thẳng thắn hỏi: “Nguyên nhân gì? Không phải là bởi vì Nghiêm Vũ chứ?”
Trước đó bọn họ ầm ĩ, nguồn gốc cũng là do anh bức bối vì bị Nghiêm Vũ quấy rầy, nên đã nói với Nghiêm Phi, bảo nhà họ Nghiêm quản cho tốt.
Đúng lúc lại nói đến chuyện công việc tương lai, cộng thâm đã uống không ít rượu, bọn họ lập tức tranh chấp một trận, cũng chiến tranh lạnh rất lâu không có qua lại nữa.
Cho đến khi nhà họ Cố xảy ra chuyện, Nghiêm Phi lại mới chủ động tìm gặp anh.
Nhưng anh biết, Nghiêm Phi đối với Nghiêm Vũ cũng không phải anh em hòa thuận kính trọng với nhau như vậy.
Nghiêm Phi cũng không muốn giở trò trêu chọc bạn chí cốt của mình, anh ta nói thẳng với Cố Việt: “Tôi nhìn trúng cô ấy rồi, cho nên muốn biết quan hệ giữa các người.”
Cố Việt cũng không có nhiều bất ngờ với đáp án này, một người đàn ông quan tâm một người phụ nữ rất nhiều, vậy thì đều là nhìn trúng đối phương.
Huống chi Tống Sở vốn dĩ đặc biệt rất giỏi giang, có một loại sức hút hấp dẫn người khác.
Cố Việt nhìn thẳng anh ta vô cùng thẳng thắn trả lời: “Tôi cũng nhìn trúng cô ấy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận