Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 505. Tống Sở nhất định là người đầu tiên 1

Rất nhanh, lại có ba thương nhân nước ngoài tới đàm phán về vấn đề áo lông.
Tống Sở dựa theo điều kiện và giá cả của hai thương nhân nước ngoài trước đó để thương lượng với bọn họ.
Ba người còn muốn liên hợp ép giá, Tống Sở cũng lười dong dài với bọn họ, trực tiếp lấy ra bản hợp đồng đã được ký vào hơn một tiếng trước cho bọn họ xem.
Còn bày ra thái độ không thèm quan tâm các người có chịu ký hay không, dù sao chúng tôi cũng đã hoàn thành việc xuất khẩu rồi, .
Dáng vẻ này là học được từ nhân viên bán hàng trong trung tâm thương mại quốc doanh đấy, dù sao bây giờ hàng trong tay ai thì người đó chính là ông lớn, mua hay không thì tùy.
Thấy Tống Sở bày ra phong thái ngạo mạn tự tin lại tùy ý như vậy, người của huyện Nam và những người vây quanh đều trợn mắt hốc mồm.
Có phải là thái độ của cô quá ngạo mạn rồi không? Những thương nhân nước ngoài này sẽ bị tức giận rồi bỏ đi sao?
Nhưng mà tuy rằng lo lắng, nhưng không biết vì sao, nhìn gương mặt như bị táo bón của ba thương nhân nước ngoài kia, tất cả mọi người đều cảm thấy thật thoải mái.
Chết tiệt, cuối cùng cũng có người trút giận cho mọi người rồi, cho bọn họ chừa.
Nhìn sắc mặt của ba thương nhân ngoại quốc, tất cả mọi người cho rằng bọn họ sẽ phất tay áo tức giận mà rời đi.
Không nghĩ tới chính là, ba người này lại chấp nhận, dựa theo hợp đồng do hai thương nhân lúc trước mà kí một bản .
Chuyện này khiến mọi người suýt nữa rơi cả tròng mắt, đám người ngoại quốc mũi hếch lên trời này vậy mà lại không tức giận rời đi mà con chủ động kí hợp đồng.
Đừng nói là người của huyện Nam và người vây xem kinh ngạc không thôi, ngay cả người của bộ đối ngoại cũng rất bất ngờ.
Bọn họ tiếp xúc qua không ít thương nhân nước ngoài, những người này ai nấy cũng rất khó nhằn, còn thường xuyên cằn nhằn cái này không tốt, cái kia không chu toàn.
Bây giờ bị Tống Sở làm khó như thế, vậy mà bọn họ lại nhịn, chuyện này khiến bọn họ cảm thấy rất mới lạ.
Cũng không nhịn được mà nhìn Tống Sở bằng ánh mắt bội phục, nhìn đám người kia bị ăn thiệt, bọn họ cảm thấy rất vui mừng.
Ba người ký hợp đồng xong bèn rời đi mà không thèm dừng lại.
Chờ người đi rồi, mọi người lại nhịn không được mà tán thưởng Tống Sở một phen.
Thịnh Thanh Dương nói: "Tiểu Tống, cái dáng vẻ các người thích mua thì mua của cô hồi nãy thiếu chút nữa đã dọa tôi rồi đấy, tôi còn cho rằng bọn họ sẽ tức giận bỏ đi"
Tuy rằng như vậy sẽ rất thoải mái, nhưng mà bọn họ vẫn có chút lo lắng sẽ tổn thất một đơn hàng xuất khẩu lớn của ba người này.
Đương nhiên, cho dù bị tổn thất, anh ta cũng sẽ không trách Tống Sở, nhiều nhất cũng chỉ tiếc nuối mà thôi.
Tống Sở cười nói: "Trước đó bọn họ làm khó là bởi vì bọn họ có tài chính lại luôn được ca tụng, bây giờ hàng ở trong tay chúng ta, còn là hàng độc nhất vô nhị hiện nay, bọn họ muốn kiếm tiền, vậy cũng chỉ có thể nhẫn nhịn mà kí."
Đạo lí tương tự, các cô tới siêu thị bách hoa mua đồ, cũng không thích người bán hàng có thái độ kém và xa cách khó gần.
Nhưng bạn lại chẳng có cách nào, bởi vì bạn muốn mua món đồ này nên bạn chỉ có thể nhịn tức mà mua.
"Trước đó những người này một mục ngồi chờ chúng ta tới cửa cầu bán, nhưng đợi hoài đợi mãi cũng chẳng đợi được, lại nghe nói chúng ta đã kí với người khác, lúc này mới không ngồi yên mà chạy tới, cho nên bọn họ thuộc về nhóm những người cầu mua, tôi đương nhiên có thể kiêu ngạo rồi."
"Cũng khiến bọn họ có thể nhìn thấy thái độ của chúng ta, ở đây không phải là nơi mà bọn họ có thể diễu võ dương oai." Tống Sở có thái độ không mấy tốt đẹp với ba người vừa rời đi, chủ yếu cũng là vì dáng vẻ cao cao tại thượng lúc trước của bọn họ.
Giống như là vụ làm ăn này phía các cô phải cầu xin bọn họ vậy, ép giá rất dữ dội, còn đưa ra một vài điều kiện hà khắc.
Bởi vậy cô mới dừng thái độ như vậy với bọn họ.
Lời nói của Tống Sở khiến mọi người đều cảm thấy rất có đạo lý, những người này luôn coi thường người khác, nên bị trừng trị như thế.
Đương nhiên, chuyện này cũng chỉ có Tống Sở mới có thể làm được, đổi thành bọn họ, nhất định sẽ hớn hở đi cầu người ta kí, nếu không sợ làm khó thì người ta sẽ đi mất.
Chuẩn xác mà nói bọn họ đã không đoán được chính xác tâm lý của những người ngoại quốc kia, cho nên không thể nắm đúng chừng mực.
Tổng kết một điểm, vẫn là Tống Sở giỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận