Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 887. Bây giờ muốn khiêm tốn cũng không được 2

Người dẫn đầu đi gây sự không chỉ bị để lại bản án, mà nghiêm trọng nhất là còn bị đuổi khỏi trường, những người khác cũng bị ghi tội vào hồ sơ, sau này có muốn đi ra ngoài tìm một công việc cũng khó, thế nên bọn họ cũng không dám gây náo loạn nữa.
Đám người này chỉ có thể áo não rời đi, bọn họ cũng bị không ít người âm thầm mắng và bàn luận, thậm chí là còn bị bạn học và bạn cùng phòng xa lánh, qua đây họ đã nếm trải sâu sắc mùi vị đau khổ khi bị trả thù.
Chuyện này cũng được lam truyền ra ngoài, sinh viên của những trường khác cũng ngưỡng mộ hoạt động đi làm thêm của trường đại học nông nghiệp thủ đô, đồng thời họ còn được hiểu sâu hơn về Tống Sở.
Nếu ai đó trêu chọc cô, thì chắn hẳn người đó sẽ khá đau khổ.
Cũng vì vậy mà Tống Sở trong ấn tượng của nhiều sinh viên ở các trường khác chính là thiên tài và không dễ trêu chọc, nếu ai trêu chọc cô thì người đó gặp xui xẻo.
Tống Sở không quan tâm bên ngoài nghĩ thế nào về cô, cô vốn dĩ muốn giết gà dọa khỉ để cho đám người kia thấy cô không phải là trái hồng mềm.
Lúc này cô vừa mới ngồi xuống ở trong văn phòng làm việc của hiệu trưởng Chu.
“Hiệu trưởng Chu tìm em có chuyện gì ạ?” Cô lên tiếng hỏi.
Hiệu trưởng Chu cười, đáp: “Không sai, thấy có một chuyện khá quan trọng muốn nói cho em biết, hôm nay thầy đến Bộ giáo dục để họp…”
Ông ta nói cho Tống Sở nghe nội dung của buổi họp và hai người mà nội bộ đã định.
“Ý của phía trên là để em với Cố Việt chuẩn bị cho tốt trong tháng này, tháng sau sẽ đưa chi đội đại diện cho chúng ta ra cạnh tranh top ba.”
Ông ta cũng hiểu, lần này có sinh viên của mười mấy quốc gia tới, tất cả bọn họ đều là thiên tài đến từ các chuyên ngành khác nhau của các trường nổi tiếng, ông ta cũng không ôm hy vọng là giành được ngôi đầu, mà mục tiêu chính là vào được top ba.
Thật ra thì điều này cũng khá khó, vì dẫu sao bên bọn họ cũng chỉ mới khôi phục lại kỳ thi vào trường cao đẳng, chậm hơn người ta nhiều năm rồi.
Tống Sở không ngờ lại có cuộc thi tranh tài như vậy, ở trong ấn tượng của cô và trong tài liệu lịch sử cũng không có ghi chép lại.
Nhưng đây vốn dĩ là thế giới song song, hơn nữa vì mở ra trước, còn có những tư liệu nghiên cứu trước đó, nên khác cũng là chuyện bình thường.
Nếu nhìn lại hiện tại, vừa hay bước vào năm 78, nhưng trình độ phát triển đã gần giống với năm 80 trong trí nhớ của cô.
“Trực tiếp quyết định em với Cố Việt, liệu có người nào không phục không? Nếu có người gây rắc rối thì làm thế nào ạ?”
Tống Sở vẫn chưa nói là muốn tham gia cuộc thi tuyển chọn gì đó, với lấy kiến thức vốn có của cô và Cố học thần, thì tự tin giành được vị trí là chắc chắn có rồi.
Hiệu trưởng Chu cười nói: “Chuyện này đã được phía trên quyết định rồi, đến lúc đó sẽ công bố một số thành tựu của hai em, thiên tài như hai em thì dĩ nhiên là phải có đối đãi riêng.”
Nói tới đây, con ngươi của ông ta trở nên lạnh lẽo: “Nếu lần này vẫn còn người gây sự thì nó sẽ còn nghiêm trọng hơn nhiều, tính chất cũng sẽ khác, qua chuyện lần trước thì thầy chắc sẽ không có ai dám nữa.”
“Được, vậy em sẽ không đi tham gia cuộc thi tuyển chọn, vừa hay gần đây em cũng có nhiều việc.” Gần đây cô đang bắt đầu nghiên cứu hạng mục thiết bị kiểm tra máu với người của tập đoàn Nhã My, thật sự là không thời gian để đi tham gia tuyển chọn.
Hiệu trưởng Chu gật đầu: “Phía trên cũng biết em bà Cố Việt đang làm thí nghiệm, nghiên cứu hạng mục lớn, nên lúc này họ mới không cho các em tham gia tuyển chọn để lãng phí thời gian, dù sao thì cái này cũng rất quan trọng.”
“Đúng rồi, hoạt động đi làm thêm mà em và bộ quan hệ đối ngoại tổ chức rất tốt, sau này nếu em có rảnh rỗi thì có thể làm thêm.” Ông ta cũng đã nghe nói về hoạt động đi làm thêm, và ông ta cảm thấy rất vui.
Trong lần họp sau, ông ta có thể khoe nó bới những hiệu trưởng khác, để bọn họ cứ tiếp tục ngưỡng mộ trường ông ta, vừa nghĩ tới đã thấy sảng khoái rồi.
Lúc trước cũng không phải là bọn họ muốn khiêm tốn, không muốn tạo tiếng tăm, mà là không nói khoác được, nhưng bây giờ muốn khiêm tốn cũng không được, thật sự là Tống Sở giỏi quá.
Tống Sở gật đầu cười nói: “Không vấn đề gì thưa thầy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận