Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 272. Cũng chỉ có cô thôi 2

Trước kia Thịnh Thanh Dương sống ở thủ đô, cảm giác mặc áo bông vào mùa đông lạnh giá vẫn còn nhớ.
Hiện tại tuy rằng mặc áo lông cũng cảm nhận được cái lạnh, nhưng chủ yếu vẫn đến từ mặt trần với mặc quần tây mỏng, trên người không có cảm giác lạnh lắm.
Nên biết là bên trong anh ta chỉ mặc một cái áo ngắn tay duy nhất, nên nếu đổi thành áo bông, thì hiện tại tuyệt đối rất lạnh.
"Hiệu quả giữ ấm của chiếc áo lông này đúng là rất tốt.” Thịnh Thanh Dương kinh ngạc không thôi, "Mặc vào mỏng với nhẹ như vậy, tôi còn đang nghĩ là hiệu quả giữ ấm sợ là không tốt bằng đồ bông đấy."
Tống Sở cười nói: "Ngỗng cũng dựa vào những chiếc lông đó để vượt qua mùa đông, nên khi bỏ thêm vào trong quần áo, hiệu quả giữ ấm cũng tốt hơn bông."
Thịnh Thanh Dương đếm số còn dư, chuẩn bị so sánh.
Anh ta đi ra khỏi kho lạnh, được người ta phát cho một chiếc áo bông sạch sẽ rồi quay lại.
Đưa áo lông cho xưởng trưởng La, "Ông thử hiệu quả xem."
Xưởng trưởng La nghe lời trước đó của anh ta cũng rất tò mò, vì thế cười nhận lấy, "Được."
Vì bên trong quá lạnh, ông ấy cũng ra ngoài đổi áo lông rồi vào lại lần nữa.
Đợi một lúc, Thịnh Thanh Dương cảm giác mặc áo bông nếu so với cái trước thì lạnh hơn không ít, so sánh được hiệu quả của áo lông thì lập tức đi ra.
Xưởng trưởng La cũng phát hiện mặc áo lông ấm áp hơn so với mặc áo bông lúc trước, quan trọng nhất là mặc trên người còn rất nhẹ.
"Thật không nghĩ tới, hiệu quả giữ ấm của cái này lại tốt như vậy." Đây là việc ngay từ đầu ông ấy không hề nghĩ tới.
Lại có điểm khó có thể tưởng tượng, cái áo bông này nhẹ như vậy, mà giữ ấm lại còn tốt hơn rất nhiều.
Nếu không tự mình thử nghiệm, ông ấy tuyệt đối cũng không tin.
Khó trách Tống Sở lúc trước chắc chắn như vậy, xin huyện phó đến thử nghiệm, xem ra cô rất chắc ăn.
Trong đầu ông ấy đột nhiên hiện ra, lúc trước Tống Sở nói trong phòng làm việc, bên ngoài lạnh đến thế nào, thì trong lòng ông ấy vẫn có thể nóng như lửa.
Nếu áo lông này được đưa ra ngoài, đây tuyệt đối là chiếc đầu tiên, hiệu quả giữ ấm tốt như vậy, người mua không phải là ít.
Như vậy danh tiếng của nhà máy họ sẽ được lan ra bên ngoài, đặc biệt là nếu có thể đi tham gia hội chợ hàng hóa xuất nhập khẩu, được người nước ngoài coi trọng, không chừng lại có thể được xuất khẩu ra bên ngoài.
Điều này rất tự hào, dù sao thì hãng may quần áo lớn nhất tỉnh họ cũng chẳng làm ra được việc xuất khẩu đâu.
Nhìn ánh mắt cháy bỏng và kích động của xưởng trưởng La, Tống Sở nhếch môi, việc này chắc chắn là thành công rồi.
Thịnh Thanh Dương đồng ý gật đầu: "Đúng vậy, khi tôi thay áo bông thì có cảm giác lạnh đến mức run rẩy, mặc áo lông thì tốt hơn không ít, ta cũng không ngờ là hiệu quả giữ ấm lại tốt như vậy."
Sau đó hai mắt sáng lên nhìn vào Tống Sở, "Trưởng khu Tống đúng là vừa sáng tạo vừa có năng lực."
Đổi sang những người khác, sao có thể nghĩ đến việc bỏ thêm lông vịt vào trong quần áo để thay thế bông trong việc giữ ấm, cũng chỉ có cô thôi.
Tống Sở cười: "Huyện phó Thịnh quá khen."
Nhóm người xưởng trưởng Lý nghe vậy, cũng không khỏi tò mò về chiếc áo lông này.
Ngay từ đầu họ cũng không tin tưởng vào chiếc áo như vậy, không có khả năng có thể giữ ấm hơn so với áo lông.
Huyện phó Thịnh với xưởng trưởng La không thể nói dối, vì thế chờ đến khi xưởng trưởng La thử xong, họ cũng không nhịn được thử một chút.
Chờ đến khi đến họ thử, Thịnh Thanh Dương cùng Tống Sở, xưởng trưởng La đi ra khỏi kho lạnh.
Thịnh Thanh Dương dẫn đầu mở miệng trước: "Tôi thấy áo lông có sản xuất với số lượng lớn, hiệu quả giữ ấm tốt như vậy, ngay từ đầu có lẽ chưa phổ biến rộng rãi ra bên ngoài nên người mua sẽ không nhiều, nhưng mùi rượu không sợ ngõ nhỏ sâu, tôi tin chỉ cần có người mua, là có thể khiến một truyền mười, mười truyền một trăm."
"Tôi thấy cũng có hi vọng xuất khẩu." Lúc trước Tống Sở nói vậy, thì sau khi anh ta tự thử nghiệm hiệu quả của áo lông, cảm thấy đề nghị này có thể tin được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận