Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 619. Cớ sao lại không làm đây? 2

Nếu như ở hậu thế, dựa theo năng lực hiện tại của bọn họ, đương nhiên là không có khả năng soạn ra những để toàn diện và chất lượng tốt, nhưng những tài liệu ôn tập dùng cho kì thi lần này thì đủ dùng rồi .
Dù sao mọi người cũng chỉ có thời gian ôn tập là hai tháng, không có khả năng đều thuộc làu làu tất cả sách vở cấp ba được, loại tài liệu ôn tập thế này có thể giải quyết được rất nhiều vấn đề.
Chờ bọn họ bàn bạc xong hết, lúc mọi người đều bắt đầu biên soạn tài liệu, Tống Sở cũng dẫn theo hai người anh lên xe lửa tới thủ đô.
Từ trước tới giờ Tống Sở đều không để mình phải thiệt thòi, phải ngồi xe lửa hơn một ngày, nếu ngồi ghế cứng thì quá vất vả, cho nên nhờ người giúp đỡ mua giường nằm.
Cô lười biếng dựa vào thành đọc sách, anh hai Tống lại hưng phấn vô cùng, nhìn ngó xung quanh rồi nói chuyện không ngừng.
Đây là lần đầu tiên anh ta ngồi xe lửa đi xa nhà, còn được đi vé giường nằm, thật sự là nhịn không được mà hưng phấn.
Tống Sở rất ghét bỏ việc anh ta nói không ngừng, để anh tư Tống dẫn anh ta tới nhà ăn xe lửa ăn cái gì đó.
Ai ngờ người ta còn chủ động bắt chuyện với mấy người bản địa thủ đô, trò chuyện vui vẻ trong nhà ăn.
Sau đó anh hai Tống lôi kéo Anh tư Tống tới chỗ ngồi của mấy người kia để đánh bài, trước khi xuống tàu còn trao đổi phương thức liên lạc.
Tống Sở thấy địa chỉ của mấy người kia để lại là của nhà máy trang phục thủ đô thì cũng không quản, chỉ cần không phải lừa đảo là được, thả lỏng để anh hai Tống tự mình đi làm quen bạn bè.
Từ lúc xuống tàu, Tống Sở thấy anh hai Tống cẩn thận bỏ phương thức liên lạc vào trong túi, cười nói: "Không nhìn ra năng lực giao tiếp của anh còn rất tốt đấy."
Trước đây cô thấy thương diện giao tiếp của anh tư rất tốt, không nghĩ tới anh hai cũng rất tốt.
Anh hai Tống cười đắc ý nói: "Đương nhiên rồi, chỉ cần anh muốn làm quen thì không có chuyện không quen được."
"Trước đây ở trong thôn, anh chỉ là lười phát huy năng lực này mà thôi, dù sao trong thôn, anh kết bạn rồi cũng chẳng dùng được." Anh ta bổ sung.
Tống Sở: "..." Muốn anh ta phát huy năng lực giao tiếp là phải nhìn người, cô cùng không biết là phải khen hay nên mắng.
Anh tư Tống cũng không thể im lặng được nữa, "Anh chỉ khoác lác thôi, còn nói chỉ cần muốn kết bạn thì không có chuyện không quen được, sao anh không nói là anh có thể lên trời được đi?"
"Ta đây sao am hiểu giao tế cũng không dám nói lời như vậy, nhị ca ngươi chân là phải đem da trâu xuy phá."
Anh hai Tống ôm cổ của anh tư Tống, "Đó là do trước đây anh trai em lười thôi, bằng không còn có chuyện của em à?"
Lão tứ này đúng là chẳng ra gì, lần nào cũng muốn kéo anh ta xuống đài.
Hai người vừa náo loạn vừa châm chọc nhau, sau đó đi theo Tống Sở ra khỏi sân ga.
Tống Sở cũng lười quản hai người, châm chọc đùa giợn như vậy thực ra cũng là một cách để gia tăng tình cảm.
Trước kia hai người anh này mạnh ai nấy làm, quan hệ cũng rất lạnh nhạt, bây giờ đã tốt hơn nhiều rồi.
Đi ra sân ga, Tống Sở bèn nhìn thấy học thần Cố mặc một chiếc sơ mi trắng quần tây đen, dáng người cao lớn gương mặt lại tuấn tú.
Anh chỉ là đứng ở nơi đó thôi mà cũng rất hấp dẫn ánh mắt, Tống Sở phát hiện không ít nữ đồng chí đều đang nhìn lén học thần Cố nhà cô.
Cô nhoẻn miệng cười, bước nhanh tới.
Cố Việt cũng nhìn thấy Tống Sở mặc một chiếc váy màu vàng nhạt, không ít ánh mắt của nam đồng chí cũng dán lên người cô.
"Tống Tiểu Sở!" Anh giơ tay lên vẫy vẫy, gương mặt vốn lạnh lùng như là băng sơn dường như đã hòa tan lộ ra một nụ cười ấm áp.
Tống Sở đi tới trước mặt anh, quan sát trên dưới anh một vòng, cười nói: "Học thần Cố, anh gầy đi rồi!"
Nếu như không tính gặp mặt ở trong phòng thí nghiệm thì thực tế hai người đã hơn nữa năm không gặp nhau rồi.
Tập túc ở thời đại này vẫn chưa cởi mở, cho nên tuy rằng hai người rất muốn ôm đối phương một cái nhưng lại cố kìm nén.
Bên kia hai người anh hai Tống vốn còn đang đùa giỡn châm chọc nhau, sau khi nhìn thấy Cố Việt thì lập tức thả đối phương ra, lập tức làm ra vẻ tôi rất ngoan.
Kể từ khi bọn họ biết gia thế của Tống Sở, sau khi biết anh khá phúc hắc, nên có chút sợ hãi người em rể này...
Bạn cần đăng nhập để bình luận