Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 332. Cô gái bây giờ đều đáng sợ như vậy sao? 2

Tống Sở không thèm để ý lắc đầu, "Yên tâm đi, nếu như bọn họ dám đụng tới tôi, tôi sẽ để cho tất cả bọn họ thành thái giám."
Nếu đám người đó không bị ăn đạn, vậy làm thái giám cũng là một con đường, tránh cho việc ra ngoài rồi lại đi ức hiếp nữ đồng chí khác.
Thực ra nếu như ăn đạn, làm thái giám một lúc trước khi lên đường cũng là ý kiến hay.
Nghe thấy cô muốn biến bọn họ thành thái giám đơn giản như ăn cơm uống nước, Đội trưởng Ngô nhịn không được khép chặt hai chân.
Cô gái bây giờ đều đáng sợ như vậy sao?
"Nếu như cô có thể đảm bảo an toàn thì cứ thử xem sao."
Đội trưởng Ngô tiếp tục: "Đừng nói trong thôn, cho dù là trong huyện cũng không tìm được mấy cô gái xinh đẹp như cô, bọn họ nhất định sẽ khơi dậy sắc tâm."
Đám người cặn bã kia hành sự mấy năm nay càng ngày càng kiêu ngạo lớn mật.
Nếu như Tống Sở ở lại trong thôn một mình, bọn họ nhất định sẽ tìm cơ hội đùa giỡn, thậm chí là cưỡng bức.
Tống Sở gật đầu: "Vậy là tốt rồi, chỉ sợ bọn họ không tới thôi."
"Cứ như vậy là được rồi, đến lúc đó tôi cảm thấy nên thu lưới rồi tôi sẽ bảo chị họ tới thông báo cho anh, sau đó anh lập tức bảo người vào trong thành phố tìm công an, trong thôn có người đùa giỡn lưu manh với nữ thanh niên tri thức."
"Sau đó tôi sẽ tính toán thời gian, khiến công an bắt tại trận dáng vẻ ức hiếp tôi của bọn họ, sau đó chuyện kế tiếp chúng tôi sẽ giải quyết, các anh chỉ cần tới làm chứng là được."
Đội trưởng Ngô nhịn không được hỏi: "Chuyện này có thể tính chuẩn xác sao?"
"Đương nhiên có thể, nếu để bọn họ đùa giỡn lưu manh xong rồi mới đi báo công an, người tới mất thời gian lâu như thế, chứng cứ hiện trường của biến mất rồi."
"Muốn chơi đương nhiên là phải chơi lớn, trực tiếp bị tóm tại chỗ, bọn họ muốn chạy cũng không thể." Ánh mắt Tống Sở lạnh lẽo.
Đội trưởng Ngô không biết vì sao mà sau lưng lạnh lẽo, đây cũng là một người độc ác, "Được, tôi nghe lời cô."
Anh ta vẫn luôn có một loại cảm giác nếu như không nghe theo lời của cô, có khả năng sẽ bị đánh.
Sau khi xuống núi, Tống Sở không tự mình kéo heo rừng nữa mà để đàm người Đường Vĩ cùng nhau khiêng.
"Là do mấy người bắt được, sau đó tôi mời người trong thôn ăn thịt heo." Nếu như cô kéo, những người kia nhìn thấy cô có sức lực lớn như vậy, bị dọa chạy thì uổng công rồi.
Đường Hữu Hoa, Đường Vĩ đặc biệt tín phục Tống Sở, lập tức mỗi người khiêng một bên.
Đội trưởng Ngô và tên tráng hán kia hỗ trợ khiêng một bên khác.
Bốn người cảm thấy khiêng một con heo mấy trăm cân đi vào làng rất cố sức, lúc này hai người Đội trưởng Ngô càng bội phục Tống Sở hơn, một mình cô mà dễ dàng kéo con heo này xuống dưới chân núi, rốt cuộc là làm sao mà làm được?
Rất nhanh đã có người trong thôn thấy được bọn họ.
"A, heo rừng lớn như vậy."
"Đội trưởng Ngô, đây là heo rừng mọi người bắt được à?"
Trước đó người trong thôn đã nghe thấy mấy người trẻ tuổi từ tỉnh tới muốn lên núi bắt heo rừng, lúc đó bọn họ còn cạn lời, cảm thấy người thành phố bây giờ đúng là rất biết chơi.
Heo rừng dễ bắt vậy sao? Nghĩ nhiều quá rồi.
Nhưng bây giờ nhìn thấy mấy người khiêng một con heo rừng lớn đi tới, mỗi người đều sợ ngây người.
Đội trưởng Ngô trả lời: "Không phải chúng tôi bắt, là các đồng chí ở đoàn khảo sát bắt."
Lúc nghỉ ngơi, Tống Sở đã để cho bọn họ dùng súng săn bắn hai nhát vào đầu heo, tạo thành vết tích giả bị súng săn bắn chết.
Thôn dân thấy trên đầu heo quả nhiên có lỗ máu, nghĩ thầm thật không nhìn ra đám người thành phố này còn rất lợi hại đấy.
"Lợi hại, cho dù là thợ săn có kinh ngiệm ở thôn chúng ta, muốn bắn chết một con heo rừng trưởng thành cũng rất khó khăn." Có người tán dương.
Đám người Hứa Đình ngượng ngùng cười cười: "Này cũng là do vận khí tốt, bắn lung tung mấy nhát thì trúng đầu heo luôn."
Sao lại cảm thấy chột dạ thế nhỉ...
Các thôn dân không ngừng hâm mộ, "Vậy các người thật đúng là may mắn, bắt được một con heo rừng lớn như thế, đúng là tuyệt!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận