Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 170. Kinh động rồi 2

Đối phương xã hội đen muốn trả đũa thì làm sao, sức mạnh vũ lực của ai cao thì người đó mới là ông lớn.
Sức lực và tinh thần lực nhạy bén này của cô phối hợp lại, dù đối phương nổ súng, cô cũng có thể tránh được, cho nên trả thù gì đó cũng không sợ.
Hồ đại ca có chút bất ngờ nhìn Tống Sở, cười thành tiếng: “Tiểu đồng chí, quả nhiên là điếc không sợ súng nha!”
Cô gái này không biết là lá gan quá lớn, không biết được tầm nghiêm trọng của hậu quả, hay là thật sự có bản lĩnh không sợ kia, ông ta hơi tò mò.
“Tôi nghe anh tư cô nói, cô có sức lực lớn, đánh nhau rất giỏi.”
Ông ta chỉ Tạ Hạo rồi nói tiếp: “Người anh em này của tôi cũng là người trong nghề, không biết cô có hứng thú mài giũa một chút với cậu ta không?”
Tống Sở biết ý của ông ta, nhưng không từ chối.
Không thể tỏ ra yếu kém ở trước mặt những người này, còn phải khiếp sợ mới được, sau này vẫn có chỗ dùng đến bọn họ.
Cô đứng dậy làm một tư thế mời với Tạ Hạo: “Xin chỉ giáo!”
Tạ Hạo không ngờ tính tình của cô gái nhỏ này vẫn rất cứng rắn, giơ tay lên làm theo: “Xin chỉ giáo!”
Hai người cùng đi đến sân trong, Tạ Hạo nói: “Cô ra tay trước đi.”
Tống Sở cau mày: “Nếu tôi ra tay trước, anh sẽ không còn chỗ đánh trả nữa.”
Tạ Hạo bật cười, cảm thấy cô gái này thật thú vị, tự tin về bản thân đến mức độ nào mới có thể nói ra lời như vậy
“Không sao, cô là nữ đồng chí, nhường cô trước.” Anh ta không cảm thấy bản thân sẽ không còn chỗ đánh trả, trái lại nghĩ một lát ra tay nhẹ một chút.
Nhìn cô gái nhỏ xinh đẹp như vậy, bị anh ta đánh khóc cũng không tốt lắm.
Tống Sở cũng không cố ép anh ta: “Được, vậy anh chú ý đấy.”
Nói xong xông qua trước tiên chính là một cú đá, Tạ Hạo giơ tay lên chặn một cú này của cô.
Tiếp đó anh ta cảm thấy lồng ngực nhói đau, một nắm đấm của Tống Sở đánh lên phía trên.
Phản ứng của anh ta rất nhanh, lập tức đánh lại.
Nhưng đã không còn cơ hội, anh ta vừa nhấc tay đã bị Tống Sở kéo lấy cổ áo vật qua vai một cái, sau đó đạp lên lưng một cái, trói quặt hai tay anh ta.
Tạ Hạo bị ném đến mức vẫn còn chút mơ hồ đã bị chế ngự, sau khi anh ta lấy lại bình tĩnh đã lập tức vùng vẫy, nhưng lại phát hiện sức lực tay của cô gái nhỏ rất lớn, trói buộc anh ta đến không cách nào ngọ ngoạy được.
Trên mặt anh ta toàn là sự bất ngờ và kinh ngạc, vùng vẫy cả buổi cũng không thể thoát ra, chỉ có thể nhẫn nhịn nói: “Cô thắng rồi.”
Lần đầu tiên anh ta bị người ta đánh bại thảm hại như vậy, đối phương còn là một cô gái nhỏ, sắc mặt có chút không nén được giận.
“Lần này anh trước, chúng ta đánh lại lần nữa.” Tống Sở mở miệng nói.
Lần này Tạ Hạo cũng không xem trọng ưu tiên nam nữ nữa: “Được!”
Lần này anh ta ra quyền trước, nhưng lại bị Tống Sở nhanh nhẹn đón lấy, cánh tay duỗi ra của anh ta lại bị ném qua vai, trói quặt hai tay chế ngự giống như vừa nãy.
“Tôi phục rồi, tiểu đồng chí, cô là cao thủ.” Lần này Tạ Hạo phục tận đáy lòng.
Anh ta là lính đặc chủng xuất ngũ, thân thủ vô cùng tốt, thất bại hai lần liên tiếp, anh ta cũng biết bản thân thật sự không đánh nổi.
Cô gái nhỏ này không những có sức lực rất lớn, thân thủ cũng rất nhanh nhẹn, còn giống con nhà võ hơn anh ta.
Với thân thủ này, một chọi mười là không thành vấn đề, chẳng trách không sợ người bên kia tìm đến trả thù.
Hồ đại ca bị thân thủ của Tống Sở làm kinh động rồi, cô gái nhỏ này cũng giỏi đánh nhau quá, thảo nào tự tin tùy tiện như vậy.
Thái độ của ông ta với Tống Sở cũng trở nên nhiệt tình rất nhiều, đưa tay lên vỗ tay: “Lợi hại, thân thủ này của tiểu đồng chí thật là tuyệt vời.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận