Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 260. Tuyệt đối không thể kéo chân sau cô và để cho cô mất thể diện 2

Tống Sở gật đầu một cái, đọc thêm vài cái tên, bảo bọn họ đi theo cô đến phòng làm việc, sau đó lại để cho những người khác giải tán.
Vào phòng làm việc, cô nói với mấy người bọn họ: "Biểu hiện của mọi người đi vào khu nuôi dưỡng rất tốt. Tôi chuẩn bị đào tạo mọi người thật tốt, nhưng mà điều kiện trước tiên là mọi người phải đến lớp xóa nạn mù chữ và nghiêm túc học tập, ít nhất là phải biết hết tất cả các chữ."
Khoảng thời gian trước, cô và cậu đề nghị mở lớp xóa nạn mù chữ, một tuần trước đã mở ra, để cho các thanh niên tri thức có thể dạy cho các người dân trong thôn biết chữ trong lúc rảnh rỗi, cho công phân coi như là làm thù lao.
“Cơ hội đang nằm trong tay của chính bản thân mọi người, có thể năm giữ được hay không là tùy thuộc vào chính bản thân mọi người.”
Chờ khi sản xuất ra máy ép túi chân không, Tống Sở dự định sẽ sản xuất thức ăn chín trong xưởng mới của khu nuôi dưỡng, cộng thêm chuyện quy mô nuôi dưỡng của khu nuôi dưỡng chắc chắn còn phải mở rộng, cho nên trước mắt rất cần phải đào tạo một ít nồng cốt ra.
Mấy người đó không ngờ sẽ được coi trọng, trong ánh mắt từng người một cũng đều là kích động và sáng ngời: "Trưởng khu, chúng tôi nhất định sẽ cố gắng học tập thật tốt."
Bọn họ đều nhận được tiền lương là hai mươi tám đồng, trước đây cũng không có suy nghĩ gì nhiều, nhưng sau khi được Tống Sở khích lệ như vậy một cái, nhất thời bọn họ lập tức nghĩ xa hơn, cũng có một chút tham vọng.
Dẫu sao, một người binh lính mà không muốn làm tướng quân, thì không phải là một binh lính tốt.
Tống Sở lại khích lệ bọn họ thêm vài câu, rồi lúc này mới để cho bọn họ đi xuống.
Sau đó gọi Đường Hữu Hoa, Đường Vĩ và Tống Bình đến.
Ba người không chỉ cần mẫn, có năng lực mà còn có khả năng quản lý khá vượt trội và khả năng giao tiếp cũng đều rất tốt nên Tống Sở muốn đào tạo ra một trưởng khu và một phó trưởng khu trong số họ.
"Tôi ở bên này chờ sau khi khu nuôi dưỡng vào nề nếp thì sẽ từ đi chức vụ trưởng khu, nên muốn đào tạo mọi người làm, mọi người có ý kiến ​​gì không?" Cô nhìn ba người và hỏi.
Cả ba người đều sững sờ, Đường Hữu Hoa không nhịn được mà nói: "Sở Sở, em cũng đừng nói đùa nữa, em làm trưởng khu của khu nuôi dưỡng rất tốt, sao em lại phải từ chức?"
“Đúng vậy, trưởng khu của khu nuôi dưỡng chỉ có cô mới có tư cách để làm thôi.” Đường Vĩ.
Tống Bình thì tỏ thái độ nói: "Chị không có hứng thú gì đến việc làm trưởng khu của khu nuôi dưỡng, chị chỉ muốn đi theo bên cạnh em làm việc thôi."
Cô ấy không nghĩ rằng mình có thể đảm nhiệm chức vụ trưởng khu, hơn nữa cô ấy phát hiện đi theo bên cạnh em gái họ có thể học được rất nhiều thứ, khiến cho cả con người người cô ấy cũng vô cùng phong phú, cô ấy thích cuộc sống lúc nào cũng sạc điện giống như vậy.
Tống Sở cười nói: "Sau này em có thể sẽ chuyển đi làm ở trong huyện, cho nên là không thể làm trưởng khu được nữa."
“Nếu chị Bình quyết định muốn đi theo em, vậy thì vẫn làm thư ký cho em như cũ, đến lúc đó cùng đi theo em đến huyện thành làm việc đi.” Cô vẫn khá hài lòng với năng lực làm việc của chị họ mình.
Từ khi đối phương đi đến bên cạnh cô làm thư ký, cô cũng nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Trước đây vẫn suy nghĩ rằng hay là để cho chị họ tự lựa chọn, cô cũng sẽ tôn trọng.
Tống Bình cười gật đầu: "Được rồi, dù sao thì chị cũng sẽ đi theo em."
Tiền lương làm trưởng khu sẽ cao hơn, cũng có quyền lực hơn, nhưng cô ấy vẫn từ bỏ.
Đường Hữu Hoa và Đường Vĩ thấy Tống Sở nghiêm túc thì cũng vô cùng bất ngờ, hiển nhiên bọn họ không ngờ cô lại đi đến huyện thành làm việc.
Người thường đi chỗ cao, nước chảy xuống chỗ thấp, nếu như Tống Sở có chỗ tốt hơn để đi thì bọn họ vẫn ủng hộ.
Đường Hữu Hoa biết năng lực của em gái họ mình, đi đến huyện thành thì nhất định cũng sẽ có thể làm tốt, không chừng tương lai còn có thể làm đến trong tỉnh.
Anh ấy suy nghĩ một chút: "Nếu như em nhất định phải đi, vậy thì anh sẽ cố gắng không ngừng nâng cao năng lực nghiệp vụ của mình, sau đó sẽ cạnh tranh chức vị trưởng khu."
Trước đây, cuộc sống của anh ấy chỉ xoay quanh việc làm và đồng áng, cho đến bây giờ anh ấy chưa từng nghĩ đến rằng sẽ có một ngày còn thể cạnh tranh được chức vị trưởng khu, nhưng nó thực sự ập xuống đầu anh ấy, anh ấy cảm thấy mình vẫn nên quyết tâm tranh đua một chuyến.
Anh ấy là anh họ của Tống Sở, nhất định không thể để cho cô mất thể diện và kéo chân sau của cô được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận