Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 207. Có phải cảm thấy tôi quá xuất sắc không? 1

Mấy người đi được một đoạn, Cố Việt bị Tống Sở sai đi mua nước ngọt.
Anh tư Tống nháy nháy mắt với Tống Sở đang đứng dưới tàng cây hóng mát: "Em gái, em lợi hại thật.”
Tống Sở khó hiểu hỏi: “Em lợi hại cái gì?”
“Mới vừa rồi em cũng đã bày tỏ với thanh niên tri thức Cố, nếu nói đổi lại là anh thì cũng không dám nói ngay trước những người khác.” Anh tư Tống cười khà khà nói.
“???” Tống Sở đen mặt khó hiểu: “Em bày tỏ với anh ấy? Anh nói gì vậy chứ?”
“Không phải em là người vừa mới nói với thanh niên tri thức Cố em chỉ thích người như cậu ấy sao?” Anh tư Tống cho là em gái anh ta đang xấu hổ.
Từ ngày sau khi nghe anh hai Tống nói cuộc trò chuyện của em gái và mẹ về chuyện phải tra thanh niên tri thức Cố thế nào, anh ta luôn cảm thấy làm việc hay nói chuyện đều tràn đầy ý tứ, cố ý trêu ghẹo thanh niên tri thức Cố người ta.
“...” Tống Sở thật muốn cho anh ta một vố, “Em nói là thích người tài như anh vậy, cảm ơn!”
Anh tư Tống không thèm để ý mà nói: “Cái này không phải là cùng một ý sao?”
Tống Sở không nhịn được nữa, hung hãn nhéo một cái vào cánh tay của anh ta, “Có phải trước đây anh đọc sách cũng đọc đến sách đen không, anh còn dám nói bậy bạ nữa không.”
Anh tư Tống bị nhéo thì kêu to a a: “Không dám, anh không dám.”
Đúng lúc này Cố Việt ôm bốn chai nước ngọt quay trở lại “ Ở đây có chuyện gì vậy?”
Anh tư Tống oan ức, trợn trừng mắt nói: “Em gái anh ăn hiếp anh.”
Cố Việt cười đưa một chai nước ngọt cho Tống Sở rồi cười hỏi: “Tại sao cô lại ức hiếp anh ấy vậy?”
Tống Sở liếc mắt nói : “Anh ấy nói năng bậy bạ.”
“Nói cái gì?” Cố Việt cười khẽ hỏi.
Anh tư Tống ấp úng nhận lấy chai nước ngọt, chuyện này nhất định là không thể nói cho thanh niên tri thức Cố nếu không thể nào cũng sẽ bị em gái chỉnh đốn.
Tống Sở lại khá thản nhiên đáp: “Anh ấy nói mới vừa nãy tôi đã bày tỏ với anh, lược bớt làm mới ý câu người tài tôi mới vừa nói ban nãy, anh nói xem anh ấy đúng là thiếu đòn mà.”
Tay cầm chai nước ngọt của Cố Việt siết chặt, tim đập giống như là chậm nửa nhịp vậy.
Uống một hớp nước ngọt, rồi chậm rãi liếc nhìn anh tư Tống: “Thiếu đòn.”
“...” Anh tư Tống, tôi dễ sao?
Anh ta thật sự không nghĩ tới em gái nhà mình lại trực tiếp nói ra luôn, chẳng lẽ cũng không cần thẹn thùng chút nào sao? Có còn phải là con gái nữa hay không vậy!
Tiếp theo lại không nhịn được mà liếc nhìn thanh niên tri thức Cố một cái, trong ánh mắt chứa mấy phần đồng tình, thanh niên tri thức Cố bị em gái để mắt tới thật đáng thương.
Cố Việt người được đồng tình phát hiện ánh mắt của anh tư Tống, trong đầu đều toàn là dấu hỏi khó hiểu, anh Tư này của Tống Sở có phải đầu óc có chút vấn đề hay không?
Ngày thứ hai, Cố Việt đưa ba người cùng nhau đi dạo một vòng tỉnh thành nơi náo nhiệt hơn trung tâm địa phương.
Đối với anh tư Tống và Tống Bình mà nói thì những chỗ như thế này có lẽ nhộn nhịp hơn huyện rất nhiều, có chút giống như Lưu lão lão vào Đại quan viên.
Tống Sở thấy cảnh sầm uất ở kiếp sau, cô chỉ là mang theo vài phần xử sự trải nghiệm sự mới lạ, nếu không thì ở trong mắt cô những chỗ này đúng là có chút cũ nát.
Cố Việt cũng nhận ra được sự thờ ơ trong mắt cô: “Trước đây cô đã từng đến huyện lị rồi sao?”
“Chưa từng tới.” Tống Sở lắc đầu đáp: “Có việc gì sao?”
Cố Việt khẽ cười nói: “Không có, chỉ là tôi cảm thấy cô giống như đã từng nhìn thấy thế giới rộng lớn.”
Dưới tình huống như vậy thì phản ứng của Tống Bình và anh tư Tống mới là bình thường.
Nhưng anh cũng không biết tại sao, luôn cảm thấy Tống Sở có phản ứng như vậy mới là đúng, bọn họ đã trở nên thân thiết với nhau hơn kể từ sau khi trận lở đất lần đó, anh mới nhận ra cô là một người rất đặc biệt.
Tống Sở cong môi nhìn anh cười hỏi: “Có phải anh cảm thấy tôi rất xuất sắc không?”
Cố Việt bật cười, anh nhanh chóng dời đi ánh mắt đối mặt với cô: “Cô cứ coi như là tôi chưa hỏi đi.”
Mỗi lần cô cười như ánh mặt trời rực rỡ nói mình quá xuất sắc như vậy, tim anh sẽ ngay lập tức đập nhanh thêm hai nhịp.
“Ngày mai tôi phải đi thăm hỏi một trưởng bối, mọi người có muốn đi cùng không?” Anh hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận