Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 221. Sao tâm mày lại xấu xa như vậy hả 1

Đường Phụng vừa đi ra ngoài, đã lập tức bị mấy người trong thôn vây quanh.
“Đây là bộ quần áo mà Sở Sở mua cho bà sao, nó đẹp quá đi.”
Đường Phụng mỉm cười tự hào, bà nói: “Đúng vậy, đứa nhỏ ấy khẳng định là bộ quần áo này hợp với tôi, nó mua từ tỉnh thành đấy.”
“Quần áo ở tỉnh thành có khác, kiểu hoạ tiết hoa văn này đẹp quá, thật sự rất hợp với bà.”
“Dáng của bà đẹp, lại còn trông trẻ tuổi, nên mặc gì cũng đẹp, Sở Sở đúng là biết mua.”
“Đúng vậy, loại vải hoa văn mua ở tỉnh thành này khác hẳn với cái nơi nhỏ của chúng ta.”
Tất cả mọi người đều không ngừng nhìn Đường Phụng với vẻ ngưỡng mộ và khen bà.
Vì Tống Sở có làn da trắng trẻo, vẻ ngoài xinh đẹp, cô còn là hoa khôi của thôn, nên dĩ nhiên là dung mạo của Đường Phụng cũng tương đối xuất sắc.
Đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng nhìn cách ăn mặc của bà, chỉ nghĩ bà khoảng chừng ba mươi tuổi. Mặc dù có nhiều người trong thôn lựa ý hùa theo nhưng họ cũng có phần thật lòng.
Đặc biệt là họ rất ngưỡng mộ với Đường Phụng vì bà đã sinh ra một cô con gái tài giỏi như vậy.
Nếu đổi lại là trước đây, có thể sẽ có người khen Đường Phụng, nhưng chắc chắn là người ghen tị sẽ nhiều hơn.
Hiện tại, thỉnh thoảng Tống Sở bảo mọi người dùng điểm công để đổi lấy ít đồ, cô còn dạy mọi người trồng rau trong thùng gỗ, bảo người trong thôn vào làm việc ở khu nuôi dưỡng. Sau này, mọi người cũng bắt đầu trở nên bao dung hơn với người nhà họ Tống.
Mặc dù vẫn có người ghen tị, cũng thấy chua xót trong lòng nhưng họ cũng không ngốc đến nỗi nói ra.
Tống Hữu Phúc mặc chiếc áo sơ mi trắng đi ra ngoài, cũng có không ít người đàn ông và người già ở trong thôn khen ông mặc không tệ, nhân tiện còn khen ông nuôi dạy con gái tốt, khiến cho nụ cười của ông trở nên rạng rỡ hơn.
Trước đây vì vợ và con gái, mà mấy người đàn ông và người già ở trong thôn cứ hễ gặp ông là đều nói nhớ trông vợ, đừng để bà đanh đá như vậy, hay là đừng để cô con gái hung dữ nữa.
Khiến ông không dám đi ra ngoài tán dóc vào buổi tối, nhưng hiện tại đã khác rồi, ông rất thích đi ra ngoài, dù sao thì mọi người ai cũng đều khen ông và con gái ông.
Anh cả Tống, anh hai Tống và anh tư Tống cũng đi ra ngoài với đôi giày cao su mới, khiến cho mấy thanh niên trẻ tuổi ở trong thôn không khỏi cảm thấy ngưỡng mộ.
Sau bọn họ lại không có một cô em gái tài giỏi như vậy chứ?
Chỉ tiếc Tống Sở quá hung dữ, nếu không, rước cô về làm vợ thì tốt biết bao.
Chị dâu hai Tống vốn dĩ ngại đi ra ngoài, nhưng cô ấy lại bị Đường Phụng kéo ra.
Bị mấy người phụ nữ đã có chồng ở trong thôn kéo tới nhìn, rồi khen cô ấy mặc váy trông rất xinh đẹp, họ lại càng cảm thấy hâm mộ rằng tại sao cô ấy lại có cô em chồng tốt như vậy chứ.
Em chồng ở nhà bọn họ bảo không may quần áo mới thì tốt hơn, thế thì sao có thể mua cái váy mới cho chị dâu chứ.
Chị dâu hai Tống được gả vào nhà họ Tống, đúng thật là không biết cô ấy gặp gì mà may mắn quá.
Ban đầu, chị dâu hai Tống rất xấu hổ, nhưng sau khi được khen thì dần dần cô ấy cũng trở nên thoải mái hơn, sau đó cô ấy cũng giống với đám người của Đường Phụng, tự hào khen Tống Sở.
Tất cả mọi người trong nhà khoe ra để cả thôn đều biết là Tống Sở đã mua rất nhiều đồ từ tỉnh thành về cho người nhà.
Tống Sở lại xách không ít đồ đến nhà cậu và nhà bác, người dân trong thôn vừa nhìn thấy được cảnh này thì họ lại tấm tắc khen ngợi và ngưỡng mộ.
Nhà họ Phương.
Phương Nguyệt Lan quay về từ bên ngoài, lúc này cô ta vẫn bình tĩnh, nhưng khi nghe mọi người ở trong thôn kéo tới khen người nhà của Tống Sở, thì cô ta lại cảm thấy rất khó chịu.
Đúng lúc này, anh hai của cô ta cũng trở về từ bên ngoài, tâm tư của cô ta xoay chuyển, cô ta kéo anh ta tới nói chuyện.
“Anh, Tống Sở mua nhiều đồ như vậy, hẳn là tiêu tốn không ít tiền?”
Anh hai Phương gật đầu một cái: “Này là chắc chắn rồi, anh thấy mấy đôi giày cao su mà đám người anh tư Tống mang, nó tốt hơn nhiều so với trong huyện, một đôi ít nhất là mười đồng.”
Giày cao su ở trong huyện bọn họ cũng được chia làm mấy loại, đôi mắc nhất là tám đồng, nhưng nó cũng không đẹp bằng đôi mà ba người kia mang.
Đôi mắt của Phương Nguyệt Lan lóe lên: “Cô ta lấy đâu ra nhiều tiền như vậy chứ? Không phải là khu nuôi dưỡng của bọn anh đến tháng sau mới bắt đầu phát tiền lương sao?”
Điều này lại càng khiến cô ta không thể chấp nhận nổi, Tống Sở đã thật sự mở khu nuôi dưỡng, lại còn biến nó thành khu tập thể, nói là có thể liên tục xuất gà ra khỏi chuồng để đem đi bán trong tháng.
Cô ta tới khu nuôi dưỡng dạo quanh một vòng, và nhận thấy cô không chỉ nuôi gà lớn lên, mà trông chúng còn khá khỏe mạnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận