Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 227. Em sợ cô ta làm gì? 1

Hôm sau Cố Việt mang tất cả linh kiện đi đổi, quả nhiên là máy ép dầu dùng tốt hơn nhiều, thời gian sử dụng cũng được gia tăng rất nhiều.
Người trong thôn thổi phồng anh như một hoa khôi, mặt khác anh cũng hòa nhập vào cuộc sống trong thôn hơn những thanh niên tri thức khác.
Tống Sở thì mang theo mấy món đồ mua ở chỗ tỉnh lỵ, đến chỗ thị trấn nhà anh ba Tống.
Quách Xuân mở cửa thấy Tống Sở, nhiệt tình kéo cô vào, "Sở Sở đến này."
Anh ba Tống đang ngồi uống trà, thấy em gái đến thì trên mặt cũng lộ vẻ tươi vui, "Mau đến đây ngồi đi."
Chờ khi Tống Sở ngồi xuống, Quách Xuân lấy hoa quả với bánh quy trong nhà ra, "Ăn một chút đi em."
Tống Sở nhận quả táo chị dâu ba nhét vào, cười đưa tay xách đồ mang đến lên, "Anh ba, chị dâu ba, mấy hôm trước em có đi một chuyến đến tỉnh lỵ, mua chút đồ cho hai người đấy."
"Chị dâu ba, em mua cho chị cái váy này, chị mặc thử xem."
Quách Xuân không nghĩ rằng em chồng lại mua váy cho mình, tò mò mở túi ra lấy nhìn thử.
Thấy là kiểu váy mới nhìn thì hai mắt sáng lên, "Ôi trời. váy này nhìn đẹp thật đấy, bán ở cửa hàng bách hóa tỉnh có khác."
Vì chị gái cô ta làm việc trong một xưởng may nên không lo không có đồ mặc, nhưng các kiểu dáng xuất hiện ở thị trấn đều rất bình thường.
Nhìn chiếc váy này xinh đẹp như vậy, cô ta thực sự rất vui, "Bây giờ chị sẽ đi thử ngay."
“Anh ba, em mua cho anh hai đôi giày, một đôi dép cao su với một đôi giày da, anh cũng đi thử xem." Tống Sở ở cạnh vừa cắn táo vừa đói.
Vì anh ba thường phụ giúp trong nhà, hơn nữa lại là giáo viên, nên Tống Sở mua cho anh ta một đôi giày da.
Bên anh tư cũng mua một đôi giày da, chủ yếu là sau này anh ta nếu muốn đi ra làm ăn với bên khu nuôi dưỡng, thì cũng phải chú ý ăn mặc.
Ngoài ra hai anh trai còn lại thì tạm thời để sau, không phải là không có tiền mua, mà là không có phiếu.
Hôm qua Tống Sở cũng nói với họ, qua một thời gian ngắn nữa có phiếu hoặc bên chợ đen có thì sẽ mua cho mỗi người họ một đôi.
Anh ba Tống hoàn toàn sững sờ, hoàn toàn không nghĩ tới khi còn sống có thể được nhận quà là một đôi giày da của em gái.
Anh ta đứng lên mở ra, thử dép cao su trước, sau đó lại thay giày da, cười lịch sự nói: "Mua hợp chân, đi tốt lắm."
"Cỡ giày của anh là mẹ nói cho em biết đấy." Tống Sở cười nói.
Anh ba càng vui hơn nữa, "Mẹ còn nhớ cỡ giày của anh à?"
"Tất nhiên, mẹ vẫn luôn nhớ anh với chị dâu ba đấy." Tống Sở gật đầu.
Thực ra cỡ giày của mọi người là Tống Sở lấy từ bên chỗ chị dâu hai gửi tới, trước kia mẹ cô nhờ chị dâu hai làm giúp mỗi người một đôi giày vải.
Nhưng cô cũng biết nói sao cho anh ba vui nhất.
Anh ba Tống cười tươi hơn, "Anh biết mẹ nhớ bọn anh, chờ sau khi được nghỉ bọn anh sẽ về thăm mẹ."
Quách Xuân mặc váy đi ra.
Tống Sở cười tủm tỉm nói: "Chị dâu ba đẹp quá, dáng người cũng tốt nữa.”
Cả dung mạo lẫn dáng người của chị dâu ba của cô đều không hề tệ.
Quách Xuân có hơi ngượng giận dỗi liếc cô, "Em chỉ được cái nói ngọt."
Sau đó cô hỏi anh ba Tống: "Chị ấy đẹp đúng không anh?"
Anh ba Tống vui vẻ gật đầu: "Đẹp, rất đẹp." Váy em gái anh ta mua, sao có thể không đẹp được.
Mặt Quách Xuân đỏ lên, khi ở trong phòng cô ta đã nghe chuyện hai người nói rồi, nhìn chằm chằm về phải người đàn ông nhà mình, "Giày da anh đi cũng đẹp lắm."
"Nó mà lị." Anh ba Tống gật đầu.
Anh ta quyết định phải đi nó để đi làm, nói với đồng nghiệp là đây là giày em gái xinh đẹp mua cho mới được.
Đúng lúc buổi tối phải đi đến nhà mẹ vợ để ăn cơm, nhân tiện cũng đi giày của cô em gái thanh tú mới được.
Quách Xuân ngồi xuống bên cạnh Tống Sở, "Cám ơn Út Bảo nhé."
"Người một nhà thì khách sáo cái gì ạ, em cũng mua quà cho những người khác mà." Từ sau lần gặp được kẻ bắt cóc, quan hệ giữa Tống Sở với chị dâu ba của cô lập tức tăng mạnh lên khá nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận