Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 718. Đi chung 1

Ở trong nhà này, người Tống Sở cảm thấy yên tâm nhất chính là anh cả và anh ba.
Thấy dáng vẻ này của anh ba, cũng biết là anh ta chuẩn bị rất tốt, "Ừ, anh nhất định phải thi đỗ vào thủ đô, nếu không trong nhà cũng chỉ còn lại anh là ở tỉnh Nam thôi."
Anh ba Tống gật đầu kiên định, "Yên tâm, anh nhất định sẽ làm được."
Tiếp đó lại cảm thấy cô có hàm ý khác, "em gái, sao lại nói là trong nhà chỉ còn anh là ở tỉnh Nam thôi vậy? Không phải là em muốn dẫn cả cha mẹ tới thủ đô đấy chứ?"
Tống Sở gật đầu cười nói: "Đúng vậy, em sắp sửa dẫn cả nhà tới thủ đô, anh hai và anh tư đều đã có sự nghiệp riêng ở thủ đô hết rồi."
"Cho nên em dự định dẫn cha mẹ tới thủ đô, còn có anh cả và chị dâu hai cũng đi chung."
Anh cả Tống và chị dâu hai Tống không ngờ mình cũng được đi, đều lộ ra thần sắc kinh ngạc.
"Em gái, em còn muốn dẫn anh tới thủ đô sao?" Anh cả Tống có chút không dám tin tưởng hỏi.
Trước đó anh ấy còn cảm thấy buồn chán, sau này gia đình đều đi thủ đô rồi, chỉ còn lại một mình anh cô đơn.
Tống Sở cười nói: "Đương nhiên rồi, mọi người trong nhà đều muốn đi, chẳng lẽ còn có thể bỏ lại anh sao? Anh chính là anh cả của chúng em đấy, bỏ ai cũng không thể bỏ anh!"
Trên gương mặt thật thà của anh cả Tống mang theo vài phần cảm động và luống cuống, "Em gái, anh biết em đối xử với anh tốt nhất, nhưng anh trừ trồng trọt và nuôi heo ra thì chẳng biết làm gì cả, tới thủ đô rồi sẽ liên lụy tới em, hay là anh không đi nữa, anh sẽ ở lại giữ nhà."
Tuy rằng rất muốn sống chung với gia đình, nhưng mà anh ấy càng sợ liên lụy tới em gái, anh ấy dù sao cũng không phải là chỉ có một mình, vẫn còn hai đứa con nữa.
Tống Sở phát hiện anh cả nhà mình thành thật thái quá, nhưng mà cũng là một người lo nghĩ cho gia đình này nhiều nhất.
"Ai nói anh là gánh nặng của em vậy chứ, em rất cần anh đi làm ruộng đấy." Cô nói.
Anh cả Tống không hiểu nhìn cô, "Cần anh đi làm ruộng?"
Tống Sở giải thích: "Em thuê một mảnh đất núi, chờ anh tới thủ đô rồi em sẽ giao cho anh, đến lúc đó anh có thể giúp anh quản lý nó, em sẽ dùng nó để trồng những cây giống, hoa quả và thực vật do em nghiên cứu ra."
"Em không tin tưởng người ngoài, cho nên anh cả phải giúp em, em cần anh." Chỉ có thể nói như vậy, mới có thể khiến anh cả cảm thấy bản thân không phải gánh nặng.
Hơn nữa lời cô nói ra cũng là thật, đất núi đã thuê, sau này chính là đất thí nghiệm của cô, chỉ có giao cho anh cả thì cô mới yên tâm.
Anh cả Tống không nghĩ tới thì ra em gái lại cần mình tới mức này, gương mặt lộ ra thần sắc kích động vì được tín nhiệm, "Em gái, những thứ khác anh không dám bảo đảm, nhưng nếu là trồng cây thì anh thật sự có thể giúp em."
"Em yên tâm, anh nhất định giúp em quản lý cho thật tốt." Trước đây anh ấy nghe em gái nói phải đi mua nông trường cái gì đấy, sau này nghiên cứu cây nông nghiệp và thực vật, cho nên em gái không phải bởi vì an ủi anh ấy nên mới làm như vậy, anh ấy cũng an tâm rồi.
Tống Sở cười gật đầu: "Em đương nhiên là yên tâm về anh rồi."
Chờ hai người nói xong, chị dâu hai Tống cũng có chút thấp thỏm nhìn Tống Sở hỏi: "Sở Sở, chị và Tam Nữu cũng có thể tới thủ đô sao?"
"Vì sao không thể đi chứ, hơn nữa lần này là anh hai chủ động nói ra, bảo em dẫn mọi người qua đó đấy."
Tống Sở cười nói tiếp: "Anh ấy nói ở lại thủ đô phấn đấu, chính là vì để chị và Tam Nữu có cuộc sống tốt hơn."
"Anh ấy muốn mở nhà hàng ở thủ đô, sau khi chị tới đó cũng có thể giúp đỡ không ít việc đấy." Như vậy chị dâu hai cũng sẽ không có gánh nặng trong lòng.
Chị dâu hai Tống hiển nhiên không nghĩ tới chồng mình còn có tư tưởng giác ngộ cao như vậy, lại còn nghĩ tới bọn họ nữa.
Nhưng mà những ngày này, anh ta quả thực đã thay đổi không ít.
Đương nhiên, những thứ này đều là công lao của em gái, bằng không chồng cô ta tuyệt đối sẽ vẫn không có lương tâm giống trước đây.
"Được, chị đi." Cô ta vẫn hướng về thủ đô, hơn nữa cô ta cũng không phải là vì bản thân mình mà là vì muốn cho con gái một điều kiện tốt hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận