Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 552. Nữ đồng chí này mạnh quá 2

"Có thể làm phiền mọi người đưa tôi về nhà không? Hiện tại tôi đang có việc gấp." Tống Sở đi tới là vì muốn đi nhờ xe.
Điều này làm cho hai người ngơ ngác, lần đầu gặp mặt mà đã đi nhờ xe.
Mạnh Vũ gật đầu, "Không thành vấn đề, cô lên đây đi."
Trước đây bọn họ bảo vệ nhân viên nghiên cứu thì đều âm thầm bảo vệ, đây vẫn là lần đầu tiên tiếp xúc chính diện với đương sự.
Nhưng mà nếu như đối tượng được bảo vệ đã yêu cầu như vậy, bọn họ cũng không thể từ chối.
Tống Sở nhanh chóng mở cửa ngồi vào trong xe, nói ra một địa chỉ, "Làm phiền đồng chí tài xế lái nhanh một chút."
Lâm Vinh ngồi ở chỗ tài xế dở khóc dở cười, "Được."
Anh ta lái xe đi được một đoạn thì Tống Sở mở miệng nói: "Đồng chí, anh có thể lái nhanh hơn một chút được không? Hay là để tôi lái?"
Bây giờ đối với cô mà nói thật sự không còn thời gian nữa, nếu tới trễ sợ là Cố Cẩn sẽ bị dẫn đi.
Lái xe Lâm Vinh: ". . ."
Anh ta cảm thấy mình lái đủ nhanh rồi, vậy mà còn bị cô ghét bỏ.
Anh ta nhìn đội trưởng đang ngồi bên cạnh một cái, ném tới một ánh mắt.
Mạnh Vũ cũng rất bất đắc dĩ, trong lòng sinh ra vài phần hiếu kỳ, "Đồng chí Tống, cô biết lái xe à?"
"Biết lái, kỹ thuật cũng không tệ lắm, hay là để tôi lái?" Tống Sở lần thứ hai yêu cầu.
Mạnh Vũ suy nghĩ một lát nói: "Được, vậy tôi để cô tới thử."
Anh ta thật sự muốn xem thử Tống Sở có biết lái xe thật hay không, có thể nhanh hơn người lái xe tốt nhất trong đội của bọn họ hay không?
Lâm Vinh ngồi ở ghế lái cũng nhanh chóng xuống xe, đổi vị trí cho Tống Sở.
Chờ anh ta ngồi xong, Tống Sở lập tức đạp chân ga, chiếc xe vèo một cái phóng đi.
Sau đó suốt cả đoạn đường hai người Mạnh Vũ kinh hồn táng đảm ngồi trên xe, cảm nhận cái gì gọi là chạy như bay.
Mấu chốt là kĩ thuật của Tống Sở thật sự tốt, tốc độ lái xe tuy nhanh nhưng bất luận là né tránh người đi đường, hay là né tránh những chiếc xe khác đều rất thành thạo và chuẩn xác, kỹ thuật này không phải người bình thường có thể làm được.
Bởi vì xa lái nhanh, trên đường cũng không nhiều xe, Tống Sở tốn không tới mười phút đã lái tới một con ngõ nhỏ.
"Nhà của tôi có chút việc, rất có thể sẽ lại làm phiền tới hai người, tôi qua đó trước." Tống Sở nói với hai người xong thì xuống xe trước, chạy vào trong con ngõ nhỏ.
Hai người Mạnh Vũ còn chưa phục hồi tinh thần, thật sự là tốc độ lái xe và kĩ năng tránh né của Tống Sở đã dọa bọn họ sợ rồi.
Đây vẫn là lần đầu tiên gặp được một người lái xe như vậy, đây là muốn biến xe thành máy bay à?
"Đội trưởng, nữ đồng chí này mạnh quá, nhưng mà kĩ thuật lái xe thật sự trâu bò." Lâm Vinh nuốt một ngụm nước bọt nói.
Mạnh Vũ xoa xoa cái trán, đối tượng bảo vệ lần này của bọn họ quả là đặc biệt.
"Chắc là nhà cô ấy thật sự có chuyện gấp, chúng ta cũng đi xem thử." Cũng may bọn họ đã trải qua huấn luyện đặc thù, bằng không lúc nãy đã nhũn chân rồi.
Hai người xuống xe, chạy về phía đầu hẻm mà Tống Sở vừa biến mất.
Bên kia, Tống Sở đi tới cửa nhà, chợt nghe bên trong truyền đến giọng nói của Cố Cẩn.
"Buông ra, mấy người thả dì Bình ra, tôi không muốn đi về với mọi người."
Cô đẩy cửa đi vào, chỉ thấy một người phụ nữ trung niên ăn mặc không tầm thường đứng ở trong sân, phía trước bà ta còn có một nam một nữ, lúc này đang dây dưa với Tống Bình.
Người đàn ông muốn kiềm chế Tống Bình, người phụ nữ thì đang kéo Cố Cẩn.
"Thím Sở Sở, thím đã trở về rồi!" Cố Cẩn vừa nhìn thấy Tống Sở, vành mắt liền đỏ lên, vô cùng tủi thân, giống như đã tìm thấy chỗ dựa vững chắc.
Tống Bình thấy Tống Sở quay về nhanh như vậy, cũng thả lỏng một hơi.
Tống Sở trầm mặt, bước nhanh tới, một cước đá văng người đàn ông kia ra.
"Làm gì vậy? Chạy tới nhà người khác đùa giỡn lưu manh à?"
Tiếp đó cô đẩy người phụ nữ đang kéo Cố Cẩn ra, "Còn muốn vào nhà bắt trẻ con à? Các người đang phạm pháp đấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận