Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 78. Dù sao tôi cũng giao cho anh rồi 2

Tống Sở thành thực nói: “Tốc độ hiệu quả của việc nuôi heo thực sự quá chậm, nuôi gà với nuôi vịt nhanh hơn, bã dầu của nhà xưởng ép dầu bên này càng ngày càng nhiều, heo trong chuồng heo ăn không hết được.
“Cô định mua thiết bị ấp trứng gà con là để mua gà với quy mô lớn sao?” Cố Việt phát hiện tham vọng của Tống Sở rất lớn.
Tống Sở gật đầu cười nói: “Đúng vậy, nuôi vài tới vài chục con thì có ý nghĩa gì, muốn nuôi thì phải nuôi tới hàng nghìn hàng vạn con.”
Cố Việt nhắc nhở: “Nuôi nhiều gà như vậy, chắc chắn sẽ có rất nhiều lúc gặp phải vấn đề, không cẩn thận một cái sẽ làm chết hết gà đó.”
Nuôi vài con trong nhà thì còn được, sẽ không dễ mắc bệnh như vậy, nhưng nuôi tới hàng ngàn hàng vạn con, chỉ cần một con bị bệnh là có thể lây nhiễm ra khắp nơi, khiến gà chết trên diện rộng, gây tổn thất vô cùng lớn.
Tống Sở vốn đã quen với việc nuôi gia cầm: “Không sao, tôi có phương pháp nuôi gà khoa học, có thể bố trí một ít chuyên môn trong việc dùng thuốc để phòng dịch bệnh cho gà, nuôi nhiều thì cũng không sao.”
Cố Việt suy nghĩ xong rồi nói: “Sợ là không dễ gì để có được trại nuôi gà trong thôn, nếu được đồng ý thì cô sẽ đi mua hàng ngàn hàng vạn giống gà sao?”
“Chắc chắn sẽ không đồng ý đâu!” Tống Sở cho rằng cậu cô nhất định sẽ không cho cô mua nhiều giống gà như vậy đâu, cho dù là ông ấy đồng ý thì cán bộ trong thôn cũng không đồng ý, dù sao chuyện này cũng không nhỏ như chuyện mở nhà xưởng ép dầu.
Hơn nữa mua nhiều giống gà như vậy, trong thôn cũng sẽ không có đủ tiền để mua, mua kênh dẫn nước cũng là một vấn đề lớn.
Cố Việt có chút tò mò hỏi: “Cô biết không được đồng ý mà vẫn muốn nuôi? Cô có dự định gì rồi à?”
Tống Sở nhận ra ở phương diện này chỉ có Cố Việt mới hiểu được ý nghĩ của cô: “Tôi muốn mua thiết bị ấp trứng gà con, nghĩa là chưa chuẩn bị mua giống gà đâu, muốn tự mình ấp trứng trước.”
“Mới bắt đầu không thể nuôi tới hàng ngàn hàng vạn con được, nuôi hàng trăm con trước đã, nuôi được rồi, người trong thôn sẽ thấy được lợi ích và hiệu quả, sau đó xin đoàn thể thành phố một trại nuôi gà.”
“Xây xong trại nuôi gà, còn cần phải lo xây trại nuôi heo, nuôi vịt nữa không?”
Chỉ cần xin được đoàn thể thành phố quốc hữu, thì mới đủ quang minh chính đại để bán ra, nếu không sẽ trở thành đầu cơ tích trữ.
Cố Việt nghe cô nói xong thì gật đầu: “Kế hoạch này của cô không tồi, nhưng ngoài kia không bán máy ấp trứng gà con.”
Dựa theo mức sinh sôi nảy nở của gà con, thời gian sinh nở chậm và tỷ lệ sống sót cũng không cao.
Tống Sở lại lo đến vấn đề này, cô suy ngẫm một hồi lâu rồi đột nhiên có phản ứng.
Lúc trước cô đã không nghĩ tới chuyện này, cô cần gì phải tìm đâu xa.
Cố ngẩng đầu cười hì hì nhìn Cố Việt: “Tôi không có mua được quan hệ, chuyện này chắc phải nhờ anh rồi.”
Cố Việt: “...” Cứ cảm thấy ý cười của cô gái này có chút ý tốt chứ không xấu.
“Chuyện này thì liên quan gì đến tôi?” Anh hỏi.
“Anh không phải học thần Cố sao, lại có chuyên môn về máy móc như vậy, làm một thiết bị ấp trứng gà con đối với anh chắc chỉ là chuyện nhỏ thôi.” Tống Sở tâng bốc anh ta.
“…” Cố Việt dở khóc dở cười, vui vẻ nói chuyện một hồi lâu cũng chỉ chờ đến lúc này để nhờ vả thôi sao.
“Nếu tôi nói tôi không làm được? Cô sẽ còn tin tưởng tôi như vậy nữa không?” Anh cười như không cười hỏi.
Tống Sở lộ vẻ mặt như muốn nói anh nhất định sẽ làm được: “Nếu anh có đủ tin tưởng vào bản thân, tôi tin anh chắc chắn sẽ làm được, không được đánh mất uy danh của học thần Cố.”
“Dù sao thiết bị ấp trứng gà con tôi cũng giao cho anh làm rồi.” Tống Sở vội đổ hết nhiệm vụ cho anh ta.
“...” Cố Việt lập tức cảm thấy có chút đau đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận