Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 456. Vậy thì bên nhau đi 2

Cố Việt đi vào, tiện tay đóng cửa lại: “Xong rồi, chúng tôi lại đến chỗ anh họ bên đó uống hai bình rượu.”
Tống Sở cười hỏi: “Vậy anh có uống say không?”
Cố Việt xoay người nhìn cô cười nói: “Có chút, nhưng ý thức của tôi vẫn rất rõ ràng.”
Tống Sở nhận lấy đồ trên tay anh: “Mua cho tôi sao?”
“Đúng đó!” Cố Việt nói: “Muốn mở ra xem không?”
Tống Sở gật đầu, khẽ cười: “Nếu anh như vậy, tôi đúng là có chút tò mò bên trong có gì.”
Cô mở một túi ra trước, bên trong có rất nhiều đồ ăn vặt, còn có sô-cô-la và bách bích quy nhập khẩu.
Học thần Cố mang đồ ăn cho cô, đây là việc trong dự đoán.
Sau đó cô lại đưa ra mở cái túi thứ hai, phát hiện bên trong có thứ hơi giống tấm thảm.
Cầm thứ đó ra, cô phát hiện lại là một chiếc thảm điện.
Cô xoay người nhìn Cố Việt vô cùng kinh ngạc: “Học thần Cố, anh làm ra thảm điện rồi?”
Cô vốn khá sợ lạnh, phía nam lại không có lò sưởi, mấy lúc trước còn đang nghĩ, đợi học thần Cố trở về có phải nên bảo anh làm thảm điện đã nhắc đến trước đó không.
Nhưng thật không ngờ, hôm nay anh đã cho cô một bất ngờ.
Cố Việt đến gần cô, trong con ngươi đều là sự cưng chiều: “Lúc trước cô sợ lạnh, mùa đông lúc ngủ cũng không biết nên thế nào, trong lúc vô tình tôi lật xem tài liệu nhìn thấy thảm điện, thì nghĩ cô nhất định dùng đến.”
“Trước đây thiết bị của nhà máy cơ giới phố huyện không làm ra được, đúng lúc lần này đến thủ đô, tôi đi thử một chút, sau đó đã làm ra thành phẩm.” Anh cũng là muốn cho Tống Sở một bất ngờ.
Tống Sở ôm thảm điện, trong lòng cũng ấm áp theo, mỉm cười dịu dàng nhìn anh: “Học thần Cố, anh quá tốt rồi!”
Cố Việt lại tiến về trước một bước, đến rất gần Tống Sở, cúi đầu nhìn cô, trong con ngươi phản chiếu bóng dáng cô.
Giọng nói đã uống rượu của anh vẫn mang chút cảm giác khàn lờ mờ: “Tống Sở, tôi sẽ luôn đối xử tốt như vậy với cô.”
“Tôi thích em, giao hẹn đại học lúc trước hủy bỏ, bây giờ chúng ta làm người yêu được không?” Anh vẫn không nhịn được mà thổ lộ.
Cuối cùng đã nói ra lời trong lòng, hai tay anh toàn là mồ hôi, có cảm giác căng thẳng và mong đợi chưa từng có.
Tống Sở sững sờ, rõ ràng không ngờ Cố Việt sẽ thổ lộ với mình vào lúc này.
Phút chốc kinh ngạc trôi qua, cô hỏi: “Sao đột nhiên muốn làm sớm?”
Cố Việt lại tiến về trước một bước, áp đầu đến bên tai Tống Sở, chuyên tâm lại vô cùng nghiêm túc: “Vì quá thích em, không đợi được muốn ở bên em trước.”
Lúc trước còn không cảm thấy, nhưng thời gian này xa cách, anh cũng đã nếm được mùi vị mỗi lần đều sẽ rất nhớ.
Vốn còn muốn qua khoảng thời gian hẳn thổ lộ, nhưng sự xuất hiện và thái độ của Nghiêm Phi khiến anh cảm thấy thời gian không đợi người.
Tống Sở cảm nhận được hơi thở của anh rơi trên tai, giống như trái tim cô lúc này, giống như bị lông chim gãi gãi.
Bỗng nhiên cô giơ tay lên, vòng lấy cổ Cố Việt, nói bên tai anh: “Được.”
Trải qua xa cách khoảng thời gian này, cô cũng đã xác định tâm ý của mình, không chỉ là tam quan hợp, ở bên nhau thoải mái, tự do, mà là cô cũng thật sự thích học thần Cố.
Học thần Cố tốt với cô, có thể khiến cô cảm thấy hạnh phúc, lời tỏ tình anh nói thích mình với cô, trái tim cô sẽ rung động, cả người sẽ cảm thấy tê dại.
Cô không thích già mồm rườm rà, nếu hai bên đều thích, vậy thì bên nhau đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận