Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 93. Đầu gấu thôn Tống này có bản lĩnh thật 1

Đi qua đi lại quanh phố huyện một ngày, khi Tống Sở quay về đúng lúc đang là giờ tan làm.
Người trong thôn quay về thôn từ dưới ruộng, liền nhìn thấy một chiếc máy cày đang đến gần từ xa.
Có người nhịn không được mà kinh ngạc kêu lên: “Máy cày, máy cày, Tống Sở thực sự đã mang máy cày về rồi.”
“Mọi người mau tới xem máy cày đi.” Hai tay Đường Khánh chụm lại thành hình cái loa, lớn tiếng gào lên mấy câu.
Rất nhiều người nghe thấy âm thanh đó, bước chân đang định bước vào cửa nhà lập tức dừng lại, thi nhau chạy tới cửa thôn.
Càng ngày càng có nhiều người tụ tập trước cửa thôn, có mấy người không nghe thấy tiếng thét to, thấy mọi người chạy qua cũng chạy theo.
Chẳng bao lâu sau, toàn bộ nam nữ già trẻ trong thôn đã nhanh chóng tới gần hết.
Thấy Tống Sở mở máy cày quay trở về, mọi người ai cũng trừng lớn mắt, lộ ra dáng vẻ không thể tin được.
Không ngờ hôm qua Tống Sở và Đường Khánh thực sự không nói khoác, bọn họ thực sự đã đổi được máy cày về rồi.
Không cần tốn một đồng của thôn mà đã có thể mở máy cày quay trở về rồi, hoàn toàn có được máy cày mà không tốn chút công sức nào, đầu gấu thôn Tống này cũng có bản lĩnh nhỉ?
Đi đến cửa thôn, Tống Sở dừng máy cày lại, con đường phía trước đã bị thôn dân chặn kín rồi, cô cũng chuẩn bị tác động vào bộ dáng hứng thú và cảm xúc mạnh mẽ của mọi người.
Thấy mấy thôn dân đang náo nhiệt hướng về phía máy cày bàn tán, Tống Sở đứng lên đi ra phía sau máy cày.
Cô hăm hở cười rồi lớn tiếng hỏi: “Các đồng hương, lúc trước tôi nói muốn đem dầu tới phố huyện để đổi thành đường, vải vóc, đồ dùng trong nhà và máy cày, giờ đã làm được chưa?”
“Rồi!” Vô số người náo nhiệt trả lời.
“Sau này có tin lời của tôi nói chưa?” Tống Sở lại thét lên.
Rất nhiều thôn dân đều cười lên rồi hô to: “Tin rồi.”
Nếu là trước kia nhất định sẽ là không tin, nhưng bây giờ sự thực lại đang xảy ra trước mắt rồi.
Mọi người thấy máy cày thì vô cùng kích động và vui sướng, nhưng thấy đường, vải vóc và đồ dùng trong nhà ở phía sau, bọn họ lại càng mê mẩn hơn.
Ngày trước chẳng có ai để tâm tới nhà xưởng ép dầu kia, một công xã sản xuất đậu nành khác ở huyện bọn họ, cũng mở một nhà xưởng ép dầu đậu nành, có tới hơn mười máy ép dầu đậu nành, còn trở thành của đoàn thể quốc doanh, nhưng lại giống thế này.
Từ trước tới gì họ chưa từng nghe qua có thể dùng dầu để đổi mấy thứ đồ như vậy, vậy nên khi Tống Sở mở nhà xưởng ép dầu, chẳng có ai thèm để ý tới.
Bây giờ lại cảm thấy bọn họ lúc trước đúng là có mắt như mù, mấy người ở ngoài kia sao mà có thể so bì với Tống Sở được? Nếu không làm sao gọi cô là đầu gấu thôn được.
Tống Sở nhìn lướt qua bốn phía một vòng, phát hiện mười một người làm ở nhà xưởng ép dầu đều tới đây rồi.
Cô cười vẫy vẫy tay với anh họ: “Mấy người làm việc ở nhà xưởng mau tới đây dựa vào công điểm đã được ghi chép lại mà nhận đồ đi nè, tôi đã nói chỉ cần làm việc chăm chỉ thì tháng nào cũng sẽ có phúc lợi hết.”
Cô cũng lười không muốn làm gì quá phức tạp, nên cứ dựa theo tình hình đi làm mà tính thành công điểm, mỗi ngày sẽ làm cho mỗi người một bản kê, làm nhiều hưởng nhiều, đều dựa theo công điểm mà phát đồ.
“Hôm nay là lần đầu đổi được đồ về, tháng này tôi sẽ chia phúc lợi cho công nhân làm ở nhà xưởng ép dầu trước.” Lời này là để nói với những thôn dân.
“Anh tư, lên xe giúp em với.” Tống Sở chỉ tay vào anh tư Tống.
Anh tư Tống kích động kéo túi đồ mà nhảy lên: “Được thôi!”
Em gái anh ta đúng là giỏi giang, khiến hôm nay anh ta có thể nổi bật một phen.
Anh cả Tống và anh hai Tống đứng cách đó không xa, nhịn không được mà có chút ngưỡng mộ.
Nhất là anh hai Tống, anh ta cảm thấy ngày trước đã hoàn toàn nhìn lầm em gái nhà mình rồi, anh ta cũng phải đi đăng ký thôi, đi tới phố huyện, nếu không bây giờ quay lại sẽ gây ra nhiều hệ lụy.
Cậu tư này sướng thật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận