Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 560. Hôm nay may mà có em 2

Cố Cẩn nghe Tống Sở nói như vậy, người hiếm khi khóc như thằng bé lại không nhịn được mà nhào vào lòng của Tống Bình và gào khóc thật lớn.
Hóa ra thằng bé không phải là đồ sao chổi, ông nội và cha thằng bé cũng không phải là do thằng bé hại.
Thấy Cố Cẩn như vậy, Tống Bình và Tống Sở đều cảm thấy rất đau lòng, nhưng đồng thời bọn cô cũng thở phào nhẹ nhõm, thằng bé đã có thể khóc thì chứng tỏ là có thể buông bỏ được rồi, giấu trong lòng mới phiền.
Tống Sở cũng cảm nhận được, nút thắt trong lòng Cố Cẩn và cái nguồn gốc của sự kìm nén đã được tháo gỡ.
Mặc dù hôm nay Lê Hồng Liên đã làm ra chuyện khiến người ta cảm thấy rất chán ghét, nhưng cũng xem như là gián tiếp giúp Tiểu Cẩn thoát khỏi cái bóng ma trong lòng mà thằng bé đã phải chịu khi còn bé.
Dĩ nhiên là không có chuyện bọn cô cảm ơn đối phương.
Cố Cẩn khóc đến mệt nhòa, lúc này thằng bé mới ngừng khóc, rồi ngượng ngùng nhìn hai người: “Cám ơn dì Bình Bình và dì Sở Sở.”
Nghĩ đến lời mà dì Sở Sở đã nói, những chuyện mà thằng bé lo lắng và sợ hãi bấy lâu nay đều đã được giải quyết một cách dễ dàng.
Nếu thằng bé không phải đồ sao chổi khắc người ta, vậy thì dì Bình Bình và dì Sở Sở cũng sẽ không vì thằng bé mà gặp xui xẻo.
“Chúng ta là người một nhà, có gì mà phải cảm ơn, Tiểu Cẩn cần phải ở bên cạnh các dì chú suốt đấy.” Tống Sở lại sờ lên đầu của thằng bé.
Tống Bình lấy khăn tay ra và lau nước mắt giúp thằng bé: “Đúng vậy, Tiểu Cẩn của chúng ta ngoan như vậy, mọi người thích cháu còn không kịp nữa là.”
“Vâng, cháu sẽ luôn ở bên cạnh mọi người.” Cố Cẩn đã hoàn toàn mở lòng với hai người, thằng bé cũng trở nên ỷ lại họ.
Tống Sở ngồi xuống và nhìn thằng bé, cô hỏi: “Tiểu Cẩn, khi nãy dì đối xử với mẹ cháu như vậy, cháu có trách dì không?”
Cố Cẩn không hề có chút do dự mà lắc đầu: “ Dạ không, cháu biết dì Sở Sở là vì cháu nên mới làm như vậy.”
Ai đối xử tốt và thật lòng với thằng bé, thằng bé cảm nhận được.
Tống Sở gật đầu một cái rồi nói: “Qua chuyện này, dì tin là trong một hai năm tới, mẹ cháu sẽ không chủ động tới làm phiền cháu nữa đâu.”
Còn về phần sau này nhà họ Cố khôi phục lại, người phụ nữa kia được thả ra, rồi cô ta có đến cửa làm phiền họ không, hay là muốn đánh bài tình cảm gì đó thì cũng khó nói trước được.
Cố Cẩn cũng nghe hiểu ý cô, mặc dù mẹ của thằng bé đã bị đưa đi, nhưng sau này mẹ thằng bé cũng sẽ được thả ra, dù sao thì cũng không chết.
Mặc dù thằng bé không có cảm tình với mẹ, nhưng thằng bé cũng không muốn đối phương sẽ vì vậy mà chết.
“Dạ, cảm ơn dì Sở Sở.” Thằng bé tỏ ra cảm kích, giang tay và ôm Tống Sở.
Lúc Cố Việt trở về đã là buổi tối, Tống Bình đã đưa Cố Cẩn đi ngủ.
Tống Sở đi ra khỏi phòng, đợi anh rửa mặt xong thì lúc này hai người mới cùng đi vào phòng đọc sách.
“Có phải đã xảy ra chuyện gì không? Người phụ nữ kia đã tới?” Cố Việt lên tiếng hỏi.
Khi nãy anh có nghe đồng nghiệp nói là ở nhà có gọi điện thoại đến tìm anh, lúc đó sở nghiên cứu của họ đang làm hạng mục quan trọng nên đồng nghiệp cũng không gọi anh vì sợ quấy rầy.
Đợi đến lúc anh bước ra từ phòng thí nghiệm, anh đã gọi điện về lại, Tống Sở nói đã giải quyết xong, bảo anh không cần lo lắng, anh lập tức suy đoán là đã có chuyện gì xảy ra với họ.
Tống Sở cũng không giấu anh, cô kể hết chuyện đã xảy ra ngày hôm nay cho anh nghe, bao gồm cả việc cô cố ý dẫn dắt, nói đối phương là đặc vụ địch hay là gián điệp, rồi đối phương nguyền rủa Tiểu Cẩn thế nào, và cuối cùng là bóng ma trong lòng trước đây của Tiểu Cẩn.
Sau khi Cố Việt nghe xong thì sắc mặt của anh trở nên lạnh lẽo: “Người phụ nữ kia đúng thật là quá đáng.”
Trước đây anh cũng cảm nhận được là Tiểu Cẩn đang kìm nén và che giấu gì đó trong lòng, hóa ra là nguyên nhân này, anh càng nghĩ lại càng nổi giận.
“Nếu đã vào thì chị ta cũng đừng hòng nghĩ đến việc có thể ra sớm như vậy.” Anh dự định âm thầm ra tay, giam người phụ nữ kia lại một khoảng thời gian nữa.
Tống Sở cũng khá đồng tình: “Cái này đúng, phải để chị ta chịu thiệt thòi và đau khổ một chút thì mới có thể khiến chị ta nhận ra rằng chúng ta không phải là người dễ bị ức hiếp. Sau này cũng đừng hòng chiếm tiện nghi, đừng hòng chủ động tới làm phiền Tiểu Cẩn.”
“Ừ, anh cũng nghĩ vậy.”
Cố Việt ôm lấy cô từ đằng sau: “Hôm nay may mà có em.”
Nếu không phải Tống Tiểu Sở chạy về trước một bước thì e là Tiểu Cẩn đã bị người phụ nữ kia ép đưa đi rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận