Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 87. Khiến bọn họ không dám tin 1

Nếu như không xem bản cải tạo máy ép dầu trước, chủ nhiệm Trương chắc chắn sẽ chẳng có chút hứng thú nào với máy ấp trứng.
Nhưng bây giờ lại cảm thấy người thanh niên tri thức đó là một người có năng lực ở phương diện cơ khí.
Nghe Tống Sở nhắc tới như thế nên ông ta mới sinh ra tò mò: “Máy ấp trứng là cái gì?”
Tống Sở cười giải thích: “Thông chúng tôi muốn làm một trại nuôi gà, nhưng bây giờ không dễ mua gà giống, ấp trứng tự nhiên thì vừa lâu vừa dễ hỏng. Vậy nên thanh niên tri thức của chúng tôi liền nghĩ muốn làm một chiếc máy ấp trứng gà con.”
“Được sử dụng chủ yếu để ấp cho phát triển phôi của trứng, có thể nâng cao tỉ lệ thành công của việc ấp trứng, rút ngắn thời gian ấp trứng, cũng có lợi cho nhiều trứng nở hơn.”
Cô lại nhìn chủ nhiệm Thạch ý tứ sâu sa nói: “Nếu trại nuôi gà của chúng tôi được mở thì có thể đem đến thêm một phần phúc lợi cho các đồng chí công nhân.”
Nụ cười của chủ nhiệm Thạch càng tươi tắn hơn: “Mấy đồng chí trẻ tuổi như càng cô dám nghĩ dám làm, vô cùng tốt.”
Việc được ăn thịt ở thành phố cũng là một vấn đề lớn, nếu như mấy người Tống Sở có thể mở trại gà, thì mỗi tháng bọn họ cũng có thể ăn mấy bữa thịt gà, tình cảm thật tốt.
“Lão Trương, tôi thấy mấy ấp trứng gì đó không tồi, các ông có thể nghiên cứu một chút.” Ông ta nói với chủ nhiệm Trương.
Chủ nhiệm Trương nghe Tống Sở giới thiệu thì cũng rất có hứng thú: “Vậy cậu thanh niên tri thức đó đã thiết kế ra chưa?”
Tống Sở cười đáp: “Mấy cái nguyên lý gì đó thì cậu ấy đã làm xong rồi, bây giờ đang tiến hành thiết kế bản vẽ. Khi nào cậu ấy hoàn thiện, tôi sẽ đưa cậu ấy tới tì chủ nhiệm Trương.”
Cô nhấn mạnh giọng điệu của mình: “Nếu như có thể tạo ra thì không chỉ trại nuôi gà của thôn chúng tôi có lợi, mà cả trại nuôi gà trong huyện, thậm chí toàn tỉnh, toàn quốc đều có sự trợ giúp to lớn. Đồng chí thanh niên tri thức của chúng tôi muốn phục vụ nhân dân nhiều hơn.”
Chủ nhiệm Trương vừa nghe thế thì hừng hực. Nếu như xưởng của của ông ta có thể làm ra các máy ấp gà con gì gì đó, vậy thì có thể xây dựng danh tiếng vững chắc cho xưởng cơ khí.
Vừa nghĩ tới việc trại gà trong toàn tỉnh thậm chí toàn quốc có thể dùng sản phẩm của xưởng cơ khí của ông ta, ông ta không kìm được sự vui sướng. Đây là chuyện tốt vì nước vì dân cũng có thể khiến xưởng cơ khí của các ông thành danh.
Hiện tại xưởng của họ đứng cuối trong hàng chục xưởng sản xuất máy móc trên địa bàn tỉnh. Mỗi lần ông ta lên tỉnh họp lại làm người tàng hình không có địa vị. Đến lúc thành công rồi thì xưởng của ông chắc chắn có thể giương giương tự đắc.
Trên mặt chủ nhiệm Trương có nụ cười rạng rỡ: “Đây là chuyện tốt vì quốc gia vì nhân dân phục vụ, xưởng cơ khí chúng tôi chắc chắn sẽ hỗ trợ đắc lực. Sau khi các cô hoàn thành thiết kế thì cứ việc tới tìm tôi.”
Tống Sở cảm động nhìn ông ta: “Chủ nhiệm Trương, ông chính là Bá Lạc* của đồng chí thanh niên tri thức kia.”
*Bá Lạc: người thời Xuân Thu, nước Tần, giỏi về xem tướng ngựa. Ngày nay dùng để chỉ người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài, “Bá Lạc” không những chỉ cá nhân mà còn có thể dùng để chỉ tập thể.
Có lại có chút ngại ngùng: “Đến lúc đó lại phiền cho ông quá.”
Chủ nhiệm Trương vừa nghe mình có thể làm Bá Lạc thì cười thành tiếng: “Không phiền gì cảm đối với những đồng chí vừa có ý tưởng vừa thực hành thì nhất định tôi sẽ trợ giúp.”
“Sau này có chuyện thế này thì cứ đến tìm tôi, đừng có khách sáo.” Ông ta nhấn mạnh vào ý chính.
Tống Sở gật đầu: “Vâng, sau này chúng tôi phải phiền chủ nhiệm Trương nhiều rồi.”
Dù sao chuyện sản xuất máy ấp trứng gà con cũng đã được quyết định trước rồi.
Chỉ hy vọng Cố Việt ra sức một chút, mau chóng làm ra, đưa vào sản xuất sử dụng càng sớm càng tốt.
Ăn cơm xong, chủ nhiệm Trướng và chủ nhiệm Thạch còn cùng nhau đưa bọn họ ra khỏi xưởng, và hẹn ngày mai lúc đi đưa dầu thì tới đây lái máy cày.
Bạn cần đăng nhập để bình luận