Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 201. Bọn họ xem kịch hay là được rồi 1

So với bác sĩ thôn của mẹ chồng cũ, đương nhiên Tống Bình càng tin tưởng bác sĩ Đông y già Sở Sở tìm rồi.
Nghe ông ấy nói bản thân không bị tử cung lạnh, sinh đẻ căn bản không có vấn đề gì, vành mắt cô ấy đỏ hoe.
Tất cả nút thắt tích tụ trong lòng kia chợt tháo gỡ, sau những uất ức lại thoải mái rất nhiều.
“Lẽ nào thật sự là vấn đề của Lý Đông?” Cô ấy vẫn có chút không khẳng định lắm mà hỏi.
Tống Sở trả lời: “Tám chín phần mười chính là vấn đề của anh ta, người ta tìm anh ta gánh họa, giúp người ta nuôi con trai miễn phí, dẫu sao chuyện nhà các chị ồn ào đến cả thôn cũng đều biết.”
Lý Đông muốn con trai đến điên rồi, bị vài câu nói của người ta đã đi uống rượu đánh vợ, chưa từng nghi ngờ bản thân anh ta có vấn đề, con trai nhỏ của nhà đội trưởng Lý và góa phụ kia đã thấy được điểm này mới có cơ hội lợi dụng sơ hở.
“Có phải đứa trẻ đó sinh đủ tháng không?” Tống Sở hỏi cô ấy.
Tống Bình ngẫm nghĩ nói: “Hình như không phải, trước đó chị quá tức giận không để ý, trái lại từng nghe chị dâu hai nói một lần, nói đứa trẻ đó nhìn khá khỏe mạnh, không giống nhỏ yếu như sinh sớm.”
“Mẹ nhà Lý Đông khoe đứa trẻ đó là có may mắn, là vận may của nhà ông Lý bọn họ, lại thêm thích đứa trẻ đó.”
“Vì chán ghét chị, cho nên bọn họ bế đứa bé về nhà, chị không hề nhìn một cái.”
Tống Sở nói: “Vậy là đúng rồi, thật ra đứa trẻ là đủ tháng, nói sinh sớm với nhà Lý Đông, nói vậy sẽ không khiến người ta nghĩ sâu xa, có phải trước khi cô ta và Lý Đông xảy ra quan hệ thì đã mang thai rồi.”
Tống Bình lập tức cảm thấy càng buồn nôn hơn: “Nếu là như vậy, Lý Đông đáng đời.”
Bản thân không được, cứ phải đổ lên người cô ấy, cuối cùng còn gánh họa cho người ta.
“Em nói xem, mẹ chồng cũ của chị biết con trai bà ta có vấn đề không? Lần đó là bà ta dẫn chị đi khám bác sĩ thôn, còn thường xuyên đi hốt thuốc cho chị uống.” Tống Bình cho rằng là nguyên nhân ở mình, cũng là kết luận lần đi khám bệnh đó gây ra.
Tống Sở suy nghĩ nói: “Hẳn là bà ta không biết, nói chị tử cung lạnh không dễ sinh nở, chắc là thầy lang băm đó không hiểu hoặc là muốn bán mấy loại thuốc.”
Trong thôn không ít thầy lang đều là y thuật không biết bao nhiêu, chỉ dựa vào lừa gạt.
“Không thì nếu mẹ anh ta biết anh có vấn đề, không thể để anh ta gánh họa.”
Đó là phải nuôi con trai giúp người ta, còn bị đội mũ xanh, ngay cả mẹ Lý thiểu năng cũng không thể làm chuyện này.
Tống Bình nghĩ đến sự thông minh của mẹ chồng cũ cũng gật đầu: “Cũng đúng, bà ta không thể nuôi con trai giúp người ta được.”
“Chị đợi bọn họ chịu báo ứng.” Cô ấy cắn răng nói.
Lúc trước còn sinh ra chút khó chịu, bây giờ lại cảm thấy hả lòng hả dạ, nhà họ Lý trộm gà không xong còn mất luôn gạo chính là đáng.
Tống Sở thấy cô ấy như vậy, cũng biết khuất mắt kia đã tháo gỡ, cười nói: “Cho nên chị họ, may mà chị rời đi nhanh.”
Đợi sau khi cải cách mở cửa, tập tục của xã hội cởi mở thêm từng chút, chị họ cô nhất định có thể tìm được một người đàn ông tốt.
Tống Bình lau nước mắt: “Ừ, may mà chị đã ly hôn.”
Nếu không sẽ là một đống nợ dai, nếu không có chuyện góa phụ, sau này phát hiện sinh được con hay không là vấn đề của Lý Đông, nhà họ Lý sẽ vì muốn che đậy vấn đề của Lý Đông, cũng nhất định không thể để cô ấy ly hôn.
Vậy không phải cô ấy phải cả đời gánh tiếng gà mái không để được trứng sao.
Tống Sở hừ lạnh: “Bọn họ ghê tởm như vậy, trước đây chuyện ức hiếp chị, không thể bỏ qua như vậy.”
Tống Bình hỏi: “Sở Sở, em muốn làm gì?”
“Đến lúc đó lật tẩy chuyện này ra.” Tống Sở nháy mắt với cô ấy: “Mặc dù để cho nhà họ Lý gánh họa cũng là đáng đời, nhưng đâu sảng khoái bằng việc biết sự thật khiến nhà họ Lý bị đả kích.”
Tống Bình cũng cảm thấy phải để nhà họ Lý biết sự thật càng hả giận: “Ý của em là, nói cho nhà họ Lý biết?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận