Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 182. Sao cô lại không đàng hoàng rồi? 2

Tống Sở cũng nghiêng đầu, chạm phải ánh mắt đen láy của Cố Việt.
Nhìn khuôn mặt đẹp trai hơi ửng đỏ của anh, trong lòng cô thầm cảm thán, người này còn có ngoại hình hơn cả Phan An, quá mức tuấn tú rồi.
Chờ hai năm nữa khi thi hành chính sách mở cửa kỳ thi đại học, anh thi đậu vào đó, đường hoàng trở thành một nhân vật thông minh làm mưa làm gió, không biết sẽ khiến bao nhiêu cô gái mê muội đây.
"Cái này phải gọi là đôi bên cùng có lợi, nếu như không lưu danh thì sao xưởng trưởng Cao có thể tìm đến nơi này, sau đó mời học thần là anh đây đến chỗ bọn họ làm cố vấn kỹ thuật chứ?" Cô hùng hồn nói.
Ý cười trong mắt Cố Việt càng nhiều hơn: "Ừ, cô lợi hại nhất."
Không biết từ khi nào, một Tống Sở ngốc nghếch hay quấn người trong ký ức của anh đã hoàn toàn trở nên mờ nhạt, thay vào đó là một Tống Sở đầy tự tin, hào phóng và tràn ngập sức sống.
"Cảm ơn học thần Cố đã khích lệ." Tống Sở khiêm tốn cười nói.
Cố Việt hỏi: "Cô vẫn đến nhà máy cơ giới tỉnh chứ?"
Lúc này Tống Sở mới nhớ ra, hơn một tháng trước bọn cô đã hẹn nhau sẽ đến nhà máy cơ giới tỉnh để mời người giúp đỡ sản xuất và cải tạo linh kiện máy ép dầu, anh không nhắc thì cô cũng suýt quên rồi.
"Đi chứ, anh quen nhiều người hơn, nhân tiện xem xem có thể lấy một vài máy ép dầu tốt hơn về không." Cô nói.
Cố Việt vui vẻ nhìn cô: "Cô muốn vắt kiệt giá trị trên người tôi sao?"
Tống Sở cười nói: "Học thần Cố, anh nghĩ nhiều rồi, giá trị trên người anh rất lớn, chắc chắn vắt không hết."
"Tôi còn phải làm nhiều thứ để khai thác giá trị trên người anh lắm." Cô nở nụ cười trêu chọc.
Cố Việt chợt rung động trước nụ cười rực rỡ trên khuôn mặt cô, anh cảm thấy lời nói này khiến người ta dễ hiểu lầm, bèn vội vàng ho một tiếng rồi rời mắt: "Khụ khụ, đàng hoàng một chút."
Tống Sở: "..." Sao cô lại không đàng hoàng rồi?
Hai người đi cùng nhau trên con đường nhỏ của thôn, ánh chiều tà như kéo dài hình bóng của cả hai.
Vài ngày sau, người trong thôn lại náo nhiệt đến khu đất trống kế bên khu nuôi dưỡng.
Bởi vì Tống Hữu Phúc và anh cả Tống đã trồng ra loại rau dài một mét, thành công gieo giống loại rau dài này nên tất cả mọi người đều không khỏi ngạc nhiên.
"Thực sự có thể trồng ra rau được kìa."
"Không chỉ có thể trồng ra rau đâu, trông bề ngoài cũng rất được đấy, rau hẹ, rau chân vịt và cải thìa này lớn một chút nữa là hái được rồi."
"Một hạt mầm nhỏ mà có thể phát triển thành mười mấy loại rau, tôi thực sự mở rộng tầm mắt rồi."
"Quan trọng nhất là không chiếm nhiều diện tích, nhà nào cũng có thể dùng phần sân đất để trồng được rau rồi."
"Aiza, trước đây tôi còn có ý bảo Hữu Phúc đừng càn rỡ nữa, xem ra tôi già rồi." Một ông cụ thở dài, không ngừng ngồi xem rau.
"Đúng vậy, không ngờ Hữu Phúc lại quyết đoán như vậy, may là lúc đó cậu ấy không nghe theo chúng ta."
Trước đầy bọn họ còn thề non thề biển khẳng định sẽ không thể nào mọc ra rau được, đúng là làm bậy mà, không ngờ bị vả mặt nhanh như vậy.
"Vẫn là do Sở Sở của chúng ta có bản lĩnh, cô ấy đã học được thứ này từ trong sách đấy, Hữu Phúc nghe lời cô ấy nên bây giờ mới có thể thành công như thế."
Bây giờ người trong thôn đều không gọi tên là Tống Sở, mà thân mật gọi Sở Sở.
"Đúng đúng, thằng trời đánh nhà tôi cũng đọc sách mà chẳng học thêm được gì. Sở Sở người ta đọc sách có thể biết được cách nuôi trồng khoa học, lại còn trồng được rau, đây mới là người có bản lĩnh."
"Sau này Sở Sở này nói gì chúng tôi đều sẽ nghe theo, bây giờ cô ấy làm gì thì làm đó."
"Đúng vậy, Sở Sở của chúng tôi rất có năng lực, sau này tuyệt đối nghe theo cô ấy."
"Sợ rằng Sở Sở của chúng ta là là sao Văn Khúc hạ phàm rồi, học cái gì cũng làm thành công được. Bây giờ không được học đại học, chứ không thì cô ấy chắc chắn sẽ là nữ trạng nguyên trong truyền thuyết rồi."
Còn chuyện Tống Sở không đậu cấp ba vào hai năm trước, dường như bọn họ đã quên sạch sẽ, mặt dày chính là như vậy đấy...
Bạn cần đăng nhập để bình luận