Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 939. Thiếu chút nữa đã không nhận ra 2

Đường Phụng tháo kính râm, nhiệt tình bước nhanh tới, kéo mợ cả, "Chi dâu cả, em nhớ chị chết mất."
Từ trước tới nay mấy chị dâu đều đối xử với bà ấy rất bao dung, lần này bà ấy cũng mang theo rất nhiều quà về tặng bọn họ.
Mợ hai thất thanh nói: "Trời ơi, thật sự là Phượng Nhi à!"
Sao lại nhìn thời thượng giống mấy cô diễn viên trên TV thế, bọn họ thiếu chút nữa đã không nhận ra.
Đường Phụng khẽ cười nói: "Chị dâu hai, chị thấy em có đẹp không?"
Tống Sở tự tin như vậy, Đường Phụng là mẹ đương nhiên cũng không thua kém.
Mợ hai dở khóc dở cười, sau đó vui mừng nói: "Quả thực đẹp hơn rất nhiều, nhìn như trẻ ra mười hai mươi tuổi, bọn chị không nhận ra luôn."
"Xem ra cuộc sống ở thủ đô của các em trôi qua rất tốt."
Bọn họ cũng biết người nhà họ Tống ở thủ đô ai cũng có sự nghiệp riêng, trở thành nhân sĩ thành công tiêu biểu trong thôn.
"Dù cuộc sống có tốt thì em cũng không quên quê hương và các chị đâu, lần này là em cố ý về thăm đấy."
Đường Phụng cười nói: "Đi thôi, chúng ta đi tới nhà anh cả trước."
Nhà của bà ấy đã hai năm không ai ở rồi, chắc là bẩn lắm.
"Được, về nhà trước!" Đường Dân nhìn dáng vẻ này của em gái, tuy rằng cảm thấy có chút không tự nhiên nhưng vẫn rất vui mừng.
"Sở Sở, cháu đã trở về rồi!"
"Sở Sở, đúng là con gái mười tám sẽ thay đổi, cháu càng ngày càng đẹp."
"Sở Sở, trước đây cháu đã lên TV mấy lần rồi đó, các bác đều nhìn thấy, cháu đúng là tài giỏi."
"Sở Sở. . ."
Sau khi Tống Sở cầm theo bao lớn bao nhỏ đi tới, cả nhóm người bèn nhận cầm giúp, sau đó vây quanh cô khen đủ điều.
Tống Sở là phúc tinh của thôn bọn họ, đặc biệt là khiến bọn họ vinh quang, không khen cô thì khen ai?
Hơn nữa trong hai năm qua cuộc sống của người dân trong thôn ngày càng tốt, tất cả đều được gây dựng trên nền móng của khu nuôi dưỡng, đây là do Tống Sở mở đấy, không có cô thì bọn họ sẽ không có cuộc sống như bây giờ.
Cho nên người trong thôn đều nhớ tới chuyện tốt của cô, nhìn cô cảm thất rất thân thiết.
Tống Sở không kiêu ngạo chút nào, cười nói chào hỏi với mọi người giống như trước đây, được đám người làm ở khu nuôi dưỡng trước đây bắt chuyện nê cô cũng vừa đi vừa nói chuyện với bọn họ.
Tống Hữu Phúc cũng được người nhà họ Tống vây quanh, người nào cũng hiếu kỳ nhìn ông ấy.
"Thằng nhóc này đúng là sinh được cô con gái tốt, sau khi đi thủ đô thì nhìn trẻ ra rất nhiều đấy." Bác cả Tống giơ tay vỗ vai của Tống Hữu Phúc vui mừng nói.
Trước đây đứa em trai này của ông ấy không nên thân, sau kết hôn sinh con vẫn còn khiến bọn họ bận tâm, bây giờ lại trở thành người tốt nhất.
Anh em nhà mình, bọn họ không hề cảm thấy ghen tị mà chỉ thấy vui.
Bác hai Tống cười nói: "Đúng vậy, mấy nhà chúng ta đều dính hào quang của Tống Sở, mấy đứa trẻ đều có tiền đồ."
Sau khi sự nghiệp của mấy anh em anh cả Tống ngày càng phát triển, họ cũng dẫn theo người nhà họ Tống và nhà họ Đường có khát vọng tới thủ đô làm ăn theo.
Lúc này Tống Hữu Phúc tươi cười, "Trước đó em gọi điện thoại bảo các anh tới giúp đỡ em, lần này em tự mình tới mời các anh đấy, đừng có từ chối em nữa."
"Em lại mở thêm mấy chi nhánh rồi, lại còn xây thêm một nhà máy, không thể quản lý hết được, các anh tới giúp đỡ thì em mới yên tâm." Ông ấy lại bổ sung.
Bây giờ sản phẩm của nhà máy đồ gia dụng của ông ấy đã được đưa ra thị trường, người mua và người đặt làm không thiếu, việc làm ăn rất phát đạt.
Nghe con gái nói, sau khi bất động sản bắt đầu phát triển, việc làm ăn của nhà máy đồ gia dụng sẽ càng tốt hơn, cho nên ông ấy muốn mời hai anh trai tới giúp đỡ, cũng muốn cho anh mình cơ hội trở nên giàu có.
Dù sao trước đây vợ ông ấy cũng không ít lần chiếm tiện nghi của hai người anh này, từ nhỏ tới lớn bọn họ đều rất chăm sóc ông ấy, ông ấy cũng không phải loại vong ân phụ nghĩa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận