Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 439. Con sợ không? 1

Sáng sớm hôm sau, Tống Sở đến tìm Thịnh Thanh Dương xin nghỉ phép, đạp chiếc xe đạp của Cố Việt về thôn.
Cô về nhà một chuyến trước, đặt đồ đã mua xuống, lúc này mới đến chuồng trâu.
Các cụ già đã ra ngoài làm việc, cô lại chủ động ra sau núi tìm người.
Nhìn thấy Tống Sở, đám người ông Lộ đều ngạc nhiên không thôi: “Sao con đến đây?”
Tống Sở cũng không giấu diếm: “Con nghe Cố Việt gọi điện thoại đến, con gái và con rể của thầy Lộ có thể sẽ đến thôn, cho nên qua chờ trước.”
Ông Lộ kinh ngạc, rõ ràng không ngờ hai người đó thật sự sẽ đến, sắc mặt trầm lại: “Bọn họ đến thầy cũng sẽ không quan tâm.”
Đồng thời cũng cảm thấy trong lòng ấm áp: “Sở Sở, vất cả cho con chạy một chuyến rồi.”
“Thầy là thầy của con, con nhất định phải làm hậu thuẫn vững chắc cho thầy.” Tống Sở cười rồi nhận lấy lưỡi liềm trong tay ông ấy, bắt đầu giúp bọn họ cắt cỏ.
Ánh mắt ông Lộ yêu thương cười nói: “Còn phải nói.”
Ông ấy cảm thấy bản thân rất may mắn, năm nay nhận Tống Sở làm học trò.
Đám người ông Ngụy cũng khá vui mừng, sau khi trải qua không ít phản bội, tính tình chân thật và bênh vực mình của Tống Sở như vậy rất khiến bọn họ coi trọng.
Giúp mấy người già nhanh chóng làm xong công việc, một nhóm người trở về chuồng trâu.
Mấy người già khác đi cho trâu ăn, chỉ còn lại Tống Sở và ông Lộ.
Tống Sở suy nghĩ vẫn là chuẩn bị tiết lộ sự thật: “Thầy, nghe nói lần này con rể thầy qua đây, không những chỉ là muốn tìm thầy giúp đỡ, còn muốn tìm thầy xin một tư liệu quan trọng.”
“Trong lòng thầy đã có tính toán, gặp mặt dễ nắm bắt.” Cô sợ thầy Lộ không cẩn thận mà trúng kế của đối phương.
Con ngươi ông Lộ co rút, trầm mặc một lát mới nói: “Hóa ra bọn họ đến vì cái đó.”
Ông ấy biết gần đây Cố Việt ở thủ đô, hơn nữa mặc dù nhà họ Cố đã xảy ra chuyện, nhưng vẫn cất giấu không ít mạng lưới quan hệ và quen biết.
Cố Việt cũng là người có bản lĩnh, muốn điều tra cái này tuy rằng không dễ, nhưng cũng không phải là không làm được.
Tống Sở không ngờ bỗng chốc thầy thừa nhận mình, cô có chút cảm động với phần tín nhiệm này: “Thầy, nếu bọn họ thăm dò thầy, thầy cứ giả vờ không biết, bây giờ ai cũng không thể xác định trong tay thầy có thứ đó hay không.”
Cả đời này của ông Lộ hầu như chưa từng nhìn nhầm người, cho nên ông ấy thật sự tín nhiệm Tống Sở.
“Sở Sở, con sợ không?” Ông ấy lại im lặng phút chốc, đột nhiên hỏi một câu.
Tống Sở hơi không hiểu ý của ông ấy: “Sợ cái gì?”
“Sợ người xấu không? Ví dụ phần tử đặc vụ hoặc thù địch.” Ánh mắt ông Lộ chắc chắn nhìn mắt cô.
Tống Sở nhanh chóng hiểu ra, cô giương mắt nhìn thẳng ông Lộ: “Không sợ, con có khả năng tự bảo vệ mình.”
“Thầy, có phải thầy muốn bảo con làm gì đó?” Cô hỏi thử.
Ông Lộ vốn không muốn Tống Sở dính dáng vào, nhưng bây giờ rõ ràng không thể nào.
“Thầy muốn giao phần tư liệu quan trọng đó cho con, sau này con tìm cơ hội đưa cho Cố Việt, nhờ cậu ấy mang về giao cho cấp trên khi trở lại thủ đô lần nữa.”
Ông ấy dừng một chút: “Thầy nghe bạn cũ nói phần tư liệu này rất quan trọng với phương diện công trình quân sự của đất nước, nhưng ông ấy từ nước ngoài trở về sẽ bị người ta theo dõi đầu tiên, không tìm được cơ hội giao ra, cho nên mới nhờ thầy bảo quản trước, bảo thầy có cơ hội nhất định phải giao cho đất nước.”
Chỉ là trước đây ông ấy cũng không tìm được người tín nhiệm, càng không dám tìm người gửi qua bưu điện.
Trái lại Tống Sở không bận tâm mà giúp đỡ: “Nếu thầy tin con và Cố Việt, bọn con không thành vấn đề.”
Ông Lộ bật cười: “Tin tưởng, bây giờ người thầy xem trọng nhất chính là hai người thanh niên bọn con.”
Ông ấy đứng dậy cầm cuốc, đi đến dưới một gốc cây to cách chuồng trâu không xa đào bới.
Cuối cùng đào được hộp gỗ và một túi văn kiện, ông ấy đem hộp gỗ mở ra.
Bên trong để một tờ giấy và một chiếc chìa khóa: “Thứ này giao cho con và Cố Việt, nếu không cách nào gửi ra ngoài, vậy trước tiên cứ giữ đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận