Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 255. Thực sự là quá lụn bại 1

Lại qua hơn nửa tháng, đường dây điện thoại từ huyện thành bên này đến thôn Hạ Bá cuối cùng đã được thiết lập.
Chuyện này cũng may mà có cô của Tần Thu Lan giúp đỡ, nếu không thì bưu cục ở huyện thành ngại xa hoàn toàn không nghĩ đến chuyện làm.
Bây giờ có phía trên gọi, tốc độ của đường dây điện thoại này còn rất nhanh.
Hôm nay người lắp điện thoại có lòng đến, lắp điện thoại cho khu nuôi dưỡng.
Tống Sở còn nhờ nhân tiện giúp lắp một máy ở nhà cô, tất nhiên chi phí là do gia đình các cô tự chi ra.
Chuyện này thì cũng là cần cân nhắc đến, có thể không bao lâu nữa, cô sẽ phải rời khỏi khu nuôi dưỡng, cũng không thể vừa có người tìm, thì phải để cho người của khu nuôi dưỡng đi đến nhà gọi cô, quá phiền phức.
Người bên bưu điện này biết lần này chính là Tống Sở mời được người trong tỉnh nói chuyện, nên mới thành công kéo được đường dây điện thoại, cho nên cũng không từ chối, dù sao lắp đặt ở một nơi là lắp đặt, lắp đặt ở hai nơi thì cũng là lắp đặt.
Nghe nói khu nuôi dưỡng sắp lắp đặt điện thoại, mọi người trong thôn cũng không nhịn được mà rối rít tới tham gia náo nhiệt.
Ngoại trừ Đường Dân chờ mấy tên cán bộ thôn, những người dân trong thôn khác cả đời cũng còn chưa từng nhìn thấy điện thoại, làm sao đi nữa cũng phải tới tận mắt nhìn một chút.
Tống Sở cũng không đuổi bọn họ đi, trái lại còn buông ra để cho bọn họ nhìn, thích tham gia náo nhiệt là cái tính trời sinh của rất nhiều người.
Qua hơn một giờ, đã lắp xong hai đài điện thoại của phòng làm việc.
"Đây chính là điện thoại đó! Nghe nói có thể gọi từ đầu này nói chuyện tới người ở đầu bên kia."
"Đúng vậy, thứ này rất thần kỳ."
"Vẫn là Sở Sở có bản lĩnh. Trước kia ở bên này của chúng ta có lẽ chỉ có công xã mới có điện thoại, bây giờ thôn của chúng ta nhất định là một đơn vị độc nhất."
"Đúng vậy, người của những thôn khác nghe nói thôn của chúng ta dựng đường dây điện thoại, khu nuôi dưỡng sắp lắp đặt điện thoại, có lẽ sẽ hâm mộ chết đi được."
“Ha ha, Sở Sở chính là đang giành vinh dự cho thôn của chúng ta.” Từng người dân trong thôn đều vô cùng tự hào khi nhắc đến chuyện này.
Nhìn thấy điện thoại đã được lắp xong, mọi người lập tức không nhịn được mà hét lên: "Sở Sở, cô gọi điện thử xem."
“Đúng, đúng, cũng để cho chúng tôi mở mang tầm mắt một chút.” Trước đây mọi người cũng chỉ từng nghe nói về sự tồn tại của điện thoại, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa chính tai nghe qua.
Tống Sở vẫn khá dung túng các người dân trong thôn, cô vẫy vẫy tay với Cố Việt: "Đồng chí Cố, mau tới gọi điện thoại cho anh họ của anh đi, để cho mọi người nghe điện thoại kết nối một chút.”
Trong tay cô thì lại đã có mấy dãy số, nhưng không thích hợp để gọi tán gẫu.
Gương mặt của Cố Việt lộ ra vẻ không biết phải làm sao, nhưng vẫn thuận theo cô mà làm.
Anh bước tới gọi điện thoại đến phòng làm việc của Hoắc Khải.
Rất nhanh chóng bên kia đã kết nối được.
"Xin chào, xin hỏi đang tìm ai vậy?"
Vừa hay người nhận điện thoại lại đúng là Hoắc Khải, Cố Việt mở miệng nói: “Anh họ, em là Cố Việt, hôm nay thôn của bọn em lắp đặt điện thoại, vậy nên em gọi thử xem có kết nối được không."
Lúc trước Hoắc Khải đã nghe nói rằng khu nuôi dưỡng sắp lắp đặt điện thoại, nhưng lại không ngờ rằng lại nhanh đến như vậy: "Chuyện này cũng quá hiệu suất đấy."
“Là số mấy vậy, để anh nhớ một cái, lần sau muốn tìm cậu thì sẽ dễ dàng hơn.” Hoắc Khải vội vàng đi lấy giấy bút.
Cố Việt hỏi người lắp điện thoại, báo dãy số cho anh ấy.
Tống Sở từ bên cạnh kéo tay áo của anh một cái: "Để đồng chí Hoắc nói chuyện một chút, cũng để cho các bà con nghe một chút."
Cố Việt chỉ có thể truyền đạt ý của Tống Sở qua.
Nhìn qua thì tính tình của Hoắc Khải cũng lạnh lùng, nhưng thật ra anh ấy vẫn rất dễ nói chuyện với người quen nên cũng lập tức đồng ý.
Cố Việt lập tức cầm điện thoại hướng về phía các người dân trong thôn, Tống Sở hô: "Đồng chí Hoắc, anh có thể nói chuyện rồi."
Giọng nói của Hoắc Khải phát ra từ trong ống nghe: "Xin chào các bà con."
Bây giờ hiệu quả cách âm của điện thoại vốn dĩ là không ra gì, cộng thêm giọng nói của Hoắc Khải tương đối lớn, nên các người dân trong thôn chen chúc ở cửa cũng đều có thể nghe thấy được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận