Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 204. Cô nghĩ nhiều rồi 2

Nếu không phải là anh chủ động nói muốn xuống nông thôn làm thanh niên trí thức, thầy đã đưa anh vào làm trợ thủ ở viện nghiên cứu công trình vật lý rồi.
Tống Sở gật đầu: "Thì ra là vậy, lần đi tỉnh lỵ này, anh chính là người dẫn đường của chúng ta đó."
"Không thành vấn đề." Cố Việt cười.
Từng người vào phòng, Tống Sở đi tắm trước.
Sau khi ra ngoài, thấy Tống Bình khá cẩn thận ngồi ở mép giường, cô cười nói: "Chị Bình ơi, chúng ta tiêu tiền để ở, chị không cần phải căng thẳng vậy đâu."
Thực ra biểu hiện như này là rất tốt rồi, dẫu sao đây là lần đầu tiên chị họ cô tới tỉnh lỵ, lần đầu tiên ở trải qua khách sạn đẳng cấp này.
"Sở Sở, ở đây đắt quá đi." Tống Bình có hơi đau lòng, một phòng ở một đêm mất mười khối, đây là cái trước kia cô ấy không dám tưởng tượng.
Tống Sở khẽ cười nói: "Đây là khách sạn tốt nhất ở tỉnh lỵ, dĩ nhiên là phải đắt rồi."
"Ở thoải mái là được, chị Bình ơi sau này chị cứ từ từ buông ra thành thói quen là được." Thấy nhiều cảnh trên đời là có thể buông thả thôi.
Đây cũng là nguyên nhân cô ra cửa phải dẫn Tống Bình theo, để sau này thân là bí thư của cô, tầm nhìn và lề lối cũng phải rèn luyện ra mới được.
Tống Bình hít sâu một hơi, "Được rồi, chị sẽ cố gắng buông thói quen cũ đi."
Cô ấy đã không còn là cô thôn phụ cả ngày vì kiếm củi dầu muối mà xuống đất làm việc, mà là bí thư của em gái, sao có thể làm mất thể diện được.
"Vậy chị cũng đi tắm đây." Tống Bình nói.
Một giờ sau, điện thoại trong phòng reo lên, dọa Tống Bình giật mình, nhưng cũng ổn định lại rất nhanh.
Tống Sở nhận, thực sự là Cố Việt.
"Hai người ổn chưa?"
"Ổn rồi, xuống dưới lầu chờ đi."
Tiếp theo Cố Việt đưa ba người đi tiệm cơm quốc doanh ở bên cạnh ăn cơm, Tống Sở gọi đồ ăn cũng tương đối, thịt kho, cá kho, súp trứng gà với cải trắng xào.
Tống Bình cũng phát hiện ra em gái nhà mình ở vấn đề dùng tiền cơ bản không thèm để ý, cô ấy cũng không khuyên, chỉ có thể sớm khiến cho bản thân trở nên thích ứng.
Anh tư Tống thì khá hơn tương đối, ở vui ăn cũng vui, vừa ăn vừa cười nói: "Em gái à, đúng là đi cùng với em vẫn thoải mái hơn."
"Chúng ta ở tỉnh lỵ đi dạo mấy ngày rồi về."
Đây là lần đầu tiên anh ta đến tỉnh lị, phát hiện hóa ra đây không nơi huyện có thể so sánh, nơi này không chỉ các tòa kiến trúc nhìn tốt hơn nhiều mà trang phục của người đi đường nhìn cũng năng động hơn rất nhiều.
Ngược lại là Tống Sở không hề phản đối, "Được, mấy ngày tới anh đi dạo gần đây xem xét một lượt đi."
Anh tư Tống cũng phải đào tạo lại tầm nhìn, trong tương lai tư tưởng phải lớn thì “sân khấu” mới lớn được.
"Em gái, em tốt quá đi." Mặt anh tư Tống đầy cảm động.
Vốn dĩ lần này anh hai cũng muốn tới cùng, còn phải tranh với anh ta nữa, cuối cùng bị em gái chỉnh đốn một tận, anh hai mới biết điều.
Ở nhà, vẫn là em gái đối xử tốt anh ta nhất.
Cơm nước xong xuôi, mọi người mới xuống phố đi dạo một chút, anh tư Tống không nhịn được sinh ra một vài khao khát.
Ngày thứ hai, Cố Việt gọi điện thoại cho người quen bên hãng cơ giới trước, ăn sáng sớm ở khách sạn, rồi mới đưa họ đi qua.
Xuống xe buýt, anh tư Tống nói: "Xe buýt này thuận lợi thật đấy, nếu huyện của chúng ta cũng có thì thật tốt."
Tống Sở bật cười: "Huyện của chúng ta lớn có chút, có chỗ nào cần dùng xe buýt đâu, anh cứ tiếp tục nằm mơ đi."
Ở thế kỷ 20, vẫn có rất nhiều huyện không có xe buýt đấy.
"Cũng đúng, ở huyện thì đi xe đạp thuận tiện hơi." Anh tư Tống gãi đầu.
Tống Sở đột nhiên có hơi hoài niệm xe điện yêu quý, đi vừa nhanh vừa tiện, cô lập tức nói với Cố Việt: "Cố học thần à, ngày sau anh thử nghiên cứu thật tốt về bình ác-quy đi."
Đối với kỹ thuật bây giờ mà nói, muốn chế tạo xe điện thì vấn đề khó khăn nhất vẫn là bình ác-quy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận