Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 348. Dù sao thì Tống Sở cũng chính là vị cứu tinh 2

Lão đội trưởng gấp đến độ xoay mòng mòng, trong lòng ông ta nghĩ, không biết con rể có thể giúp gì hay không.
Những người nhà khác cũng khá gấp gáp, nhưng lại cũng không có cách nào, tuy rằng bình thường bọn họ phách lối nhưng đó cũng chỉ là ở trong thôn, chứ cũng không dám đối nghịch với cảnh sát.
Chờ một lúc, hai cảnh sát đi ra ngoài, lên tiếng chào hỏi đội trưởng Ngô rồi lái xe rời đi.
Mấy cảnh sát khác thì ở lại ủy ban thôn, làm xong ghi chép thì lập tức đi bảo đội trưởng Ngô gọi những người dân trong thôn khác tới thẩm vấn.
Đội trưởng Ngô đã sớm chuẩn bị kỹ càng, đưa mấy ông lão vào trước, sau đó lập tức đi tìm một vài người nhà có oán hận lão đội trưởng khá lớn, để cho bọn họ tới làm chứng.
Lão đội trưởng nhìn thấy vậy thì cũng đã nhìn ra, nhất định là đội trưởng Ngô đi theo tính toán ông ta, hận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Ông ta dùng ánh mắt cho người của mình, những người này lập tức vây quanh người của đội trưởng Ngô lại, không cho phép bọn họ ra ngoài, trực tiếp bạo động.
Vẫn là cảnh sát bên trong đi ra, nổ một phát súng về phía đó.
Đám người của lão đội trưởng nghe thấy tiếng súng cũng hoàn toàn bị hù dọa, lúc này mới chỉ có thể trơ mắt nhìn động tác của đội trưởng Ngô, bọn họ cũng không muốn chết.
Nhưng những người trong thôn tới nơi này đều đã bị đội trưởng Ngô động tay, vì vậy đã tính ra những việc làm ác của đám người lão đội trưởng.
Chuyện ức hiếp nữ thanh niên tri thức, bọn họ cũng đều đã biết.
Chuyện này cũng làm cho cảnh sát ở lại đây phát hiện chuyện này không dễ dàng xử lý, đã bảo người về thành gọi viện binh trước.
Bởi vì nơi này cách huyện thành quá xa, cho nên cảnh sát ở lại cũng cần phải ở lại một đêm.
Lại sợ đám người con trai lão đội trưởng bỏ chạy, cũng chỉ có thể ở lại ủy ban thôn tạm một đêm, tiện theo dõi phạm nhân.
Tống Sở chờ người bị hại được trấn an một trận, rời khỏi ủy ban thôn.
Sau khi mấy thanh niên tri thức ra ngoài, cũng nhìn về phía Tống Sở, nói: "Cám ơn cô."
Các cô ấy nhìn thấy tình hình hôm nay, đám người lão đội trưởng là không thể chạy thoát được, các cô ấy cũng sẽ không sợ bị báo thù hay lại tiếp tục bị ức hiếp nữa.
Ai có thể ngờ tới u ác tính của người trưởng thôn này từ lâu nay, lại là do một tay cô gái xinh đẹp tới từ tỉnh thành này giải quyết.
Nếu không phải chính các cô ấy tham gia thì nhất định các cô ấy cũng sẽ không tin nổi.
Tống Sở cười cười nói với mấy người họ: "Tôi cũng chỉ là tranh thủ cơ hội cho các cô, chính các cô nắm bắt, cho nên không cần cảm ơn."
"Sau này hãy sống thật tốt qua ngày, nếu có thời gian thì thử tìm sách giáo khoa của trung học cơ sở và trung học phổ thông nhìn một chút, học thêm chút thứ tương lai nhất định sẽ có thể dùng tới, cuộc sống chính là phải tràn đầy hy vọng như vậy mới được." Cô lại nói thêm.
Bây giờ mấy người họ rất có thiện cảm với Tống Sở, cảm thấy lời nói của cô cũng khá có lý, rối rít gật đầu: "Được thôi!"
Tống Sở và Tống Bình trở về nhà quả phụ, lúc này các cô lại là bị kinh sợ mà, nếu như chạy đến nông trường thì sẽ không thích hợp.
Cũng không làm những chuyện dư thừa, ăn cơm xong thì lập tức đi ngủ.
Ngày hôm sau, chiếc xe của cục công an rời đi ngày hôm qua lại xuất hiện ở trong thôn, còn có hai chiếc xe tù đi theo.
Lần này không chỉ dẫn mấy người con trai lão đội trưởng, mà kể cả lão đội trưởng và những người khác đi theo ông ta cùng dính líu đến việc hãm hại chết nữ thanh niên tri thức, biển thủ quỹ trong thôn và chèn ép người dân trong thôn, cùng bị áp giải lên chiếc xe tù cùng bị dẫn đi.
Lú đi, không chỉ có đám người lão đội trưởng bối rối, hiển nhiên bọn họ không ngờ tội của bọn họ đã bị đồng chí công an nắm giữ, còn để cho người trong thôn cũng đều bị kinh hãi một trận.
Ngoại trừ thân nhân của những người bị bắt giải đi ra, mọi người trong thôn sau khi kịp phản ứng lại từng người đều vỗ tay tỏ vẻ khoái trá, mong muốn đốt pháo hoa ăn mừng.
Mọi người đều cảm thấy Tống Sở là một vị cứu tinh, không chỉ chia cho bọn họ ăn thịt heo, còn giúp lão đội trưởng cái thứ ác bá đó vào ngục giam, mọi người đều rất nhiệt tình với cô.
Bọn họ lại không biết chuyện này là do cô dày công sắp xếp, bọn họ chỉ cảm thấy bởi vì mấy người muốn ức hiếp cô, lại còn không khi dễ thành mà còn bị bắt tại trận, mới có thể bắt được bọn họ, dù sao đi nữa thì Tống Sở cũng chính là vị cứu tinh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận