Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 167. Em gái, vẫn là em lợi hại 1

Hai người Tống Sở đi cùng tới bệnh viện, Cao Chính Bình quen biết với bác sĩ ở đây, rất nhanh đã tìm thấy một vị bác sĩ già chuyên mua dược liệu.
Anh ta đưa túi nhân sâm mà mình đã mua trước đó ra trước, "Phiền bác sĩ giúp tôi nhìn thử, đây có phải là thật không."
Bác sĩ già đeo kính lên nhận lấy túi nhân sâm hết nhìn rồi lại ngửi, cau mày nói: "Đây là nhân sâm giả, ăn vào tuy rằng không chết, thế nhưng lại không có hiệu quả."
Tuy rằng vì câu nói của Tống Sở mà Cao Chính Bình đã hoài nghi, thế nhưng vẫn còn ôm một chút hy vọng.
"Vậy làm phiền bác sĩ xem thử cái này." Anh ta lại đưa túi nhân sâm của Tống Sở qua.
Bác sĩ già nhìn trên nhìn dưới, "Đây là nhân sâm mọc dại có tuổi đời bảy tám năm, hiệu quả khá tốt đấy, cái này có thể cấp cứu."
Cao Chính Bình nhịn không được thở phào nhẹ nhõm, bởi vì đám người Tống Sở đang đứng bên ngoài chờ, anh ta lại thấp giọng hỏi: "Vậy bác sĩ xem thử cái này đáng giá bao nhiêu tiền?"
"Nếu như tiệm thuốc quốc doanh thu mua thì khoảng hai trăm hai hai trăm ba, nếu tự ra ngoài mua thì sẽ cao hơn mấy chục tệ." Bác sĩ già trả lời.
Trong lòng Cao Chính Bình đã có tính toán, cảm ơn bác sĩ xong thì ra cửa.
Lúc này anh ta rất lo lắng thế nhưng vẫn cố nở nụ cười, "Đồng chí Tiểu Tống, nhân sâm này của cô tôi mua, không biết là cô bán bao nhiêu tiền đây?"
Tống Sở cũng không muốn muốn lừa người, "Anh đưa tôi hai trăm hai nhé."
Vốn dĩ Cao Chính Bình còn tưởng rằng sẽ phải trả giá cao, anh ta cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lí phải chi tiền rồi.
Nhưng không nghĩ tới tiểu đồng chí người ta lại ra giá không chênh lệch gì nhiều với tiệm thuốc quốc doanh, chuyện này khiến anh ta cảm thấy hơi ngại.
Nhưng ấn tượng đối với Tống Sở cũng tăng lên một bậc nữa, đây là một đồng chí tốt lấy giúp người làm niềm vui, quá thành thật.
"Nhanh chóng mang cho vợ anh dùng trước đi." Tống Sở nhìn ra được tâm tư của anh ta.
Cô biết nếu bây giờ cô hét giá bốn năm trăm thì người này cũng nhất định sẽ mua, từ cách ăn mặc của anh ta có thể nhìn ra con người này không thiếu tiền.
Nhưng cô không làm được chuyện không có tính người như vậy, càng không để chút tiền nhỏ hơn hai trăm này mà hủy đi danh tiếng của mình.
Cao Chính Bình gật đầu, "Vậy hai người chờ tôi một lúc, tôi không mang đủ tiền, tôi đi đưa cho vợ tôi dùng trước sau đó sẽ tìm người quen mượn tiền trả cho hai người."
Lúc trước anh ta mang theo hơn năm trăm tệ, mua nhân sâm giả ở chợ đen đã mất bốn trăm, bây giờ chỉ còn hơn một trăm.
Tống Sở không để ý cười cười: "Không có việc gì đâu, anh đi làm việc trước đi, chúng tôi ngồi chờ ở đây là được."
"Được được, thật sự cảm ơn tiểu đồng chí." Cao Chính Bình cảm kích không ngớt nói.
Anh ta bảo hai người Tống Sở ngồi chờ ở chỗ này, còn mình thì chạy đi đưa nhân sâm sau đó mượn tiền.
Hơn mười phút sau, anh ta đầu đầy mồ hôi chạy về, hiển nhiên là vẫn luôn chạy vội.
Đưa hai trăm hai mượn được cho Tống Sở, "Tiểu đồng chí, đây là tiền nhân sâm, thật sự quá cảm kích hai người rồi."
Anh ta biết đây là giá lương tâm rồi, hơn nữa nếu không phải đúng lúc gặp được đồng chí Tiểu Tống, anh ta sẽ đưa nhân sâm giả kia cho vợ dùng, hậu quả kia thật sự không tưởng tượng nổi, nghĩ tới mà sợ.
Vốn dĩ anh ta muốn thêm chút tiền, nhưng nhìn thấy đôi mắt chính trực trong suốt của Tống Sở, trước đó không chủ động muốn nhiều, sợ đưa thêm tiền người ta lại cho rằng anh đang nhục nhã cô, cho nên chỉ đưa đúng hai trăm hai thôi.
Nhưng mà phần nhân tình này anh ta nhớ kỹ.
"Đồng chí Tiểu Tống, có thể hỏi hai người đang làm việc ở đây không?" Anh ta hỏi.
Ở phương diện này anh tư Tống rất khôn khéo, anh mở miệng nói trước một bước: "Chúng tôi không làm việc, tôi và em gái là thôn dân của thôn Hạ Bá."
"Nhưng mà em gái tôi đang tổ chức xây dựng một nhà máy ép dầu, lại làm đơn xin mở khu nuôi dưỡng, đang xây rồi đó." Anh kiêu ngạo bổ sung một câu.
Gương mặt Tống Sở tràn đầy ý cười, anh tư của cô là một yêu tinh ở phương diện này, thật sự thích hợp với việc làm ăn.
Cao Chính Bình sửng sốt một hồi, hiển nhiên không nghĩ tới Tống Sở tới từ nông thôn, nhìn khí chất và ngôn hành cử chỉ thật sự chẳng giống chút nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận